- Ân? Đau đầu, không tiếp thụ được rồi...
Không biết đã qua bao lâu, Nhiếp Vân bắt đầu cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong óc không thể tiếp nhận thêm nữa.
Tuy kiếm thuật rất tốt, nhưng năng lực tiếp nhận của một người có hạn, một ngày có thể tiếp nhận trên trăm bộ kiếm pháp, đã xem như vượt qua cực hạn.
Xì xì xì xì...
Nhiếp Vân không tiếp thu được, không muốn học nữa, nhưng kiếm ý đầy trời như trước đập vào mặt, căn bản không để cho hắn cơ hội thở dốc.
- A... A!
Mới vừa rồi còn cảm thấy kiếm thuật là hưởng thụ, thời gian nháy con mắt lại biến thành tàn phá, Nhiếp Vân ôm đầu gào rú, muốn tránh thoát kiếm ý xâm lấn, lại bất lực.
Hô!
Ngay thời điểm mình cảm thấy không chịu nổi, trước mắt trời đất quay cuồng, kiếm ý đầy trời biến mất, lần nữa về tới Kiếm Thần điện.
- Đi ra? Thật đáng sợ...
Giãy dụa đứng dậy, thở dài một tiếng, Nhiếp Vân vừa ngẩng đầu lên, liền chứng kiến tất cả mọi người như nhìn quái vật nhìn mình.
- Lần thứ nhất tiếp xúc lão tổ lưu lại Kiếm Tâm Thạch liền có thể kiên trì thời gian dài như vậy, đáng sợ!
- Thật lợi hại, chỉ cần không vẫn lạc, Đồng Vân này nhất định sẽ trở thành một đời Kiếm Thần!
- Xem ra Kiếm Thần Tông chúng ta muốn hưng thịnh...
- Loại thiên tài này khẳng định phải ở lại tông môn, có khi tông chủ sẽ đích thân thu hắn làm đồ đệ...
Chung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142503/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.