Chương trước
Chương sau
Sưu.

Tinh thần khẽ động, Nhiếp Vân tức thì thu Dịch Thanh vào trong Tử Hoa động phủ, sau đó lại tiện tay ném Long Cốt thần châu vào rồi mới bước ra ngoài.

Đi ra khỏi cửa phòng, hắn biến hóa thành một bộ dáng khác, chính là Hội trưởng.

- Hội trưởng, người... Người đi vào trong từ bao giờ vậy?

Biến thành hội trưởng, còn chưa đi được mấy bước thì đã gặp Mãn Hâm trước đó đưa Long Cốt Thần châu tới, người này nghi hoặc hỏi.

Xem ra đối phương luôn canh ở bên ngoài cửa phòng, đợi đám người Nhiếp Vân đi ra sẽ lập tức thông báo cho hội trưởng.

- Đáng giận? Sao ngươi lại không thấy? Mắt ngươi mù rồi sao? Hai người kia đã sớm đào tẩu ròi.

Hội trưởng không để ý tới câu hỏi của Mãn Hâm mà giận dữ, tức tối nói.

- Chạy? Không có khả năng a. Vừa rồi ta luôn đứng ở đây, căn bản không dám rời đi, làm sao có thể...

Nghe tiếng quát lớn này, tuy rằng cảm thấy thanh âm có chút không giống hội trưởng, nhưng mà Mãn Hâm vẫn giật mình, đang định giải thích. Thế nhưng khi hai mắt nhìn vào trong phòng hắn lập tức không nói nên lời

Trong phòng rỗng tuếch, nào có một bóng người nào nữa? Hội trưởng nói đúng, người đã sớm chạy mất.

- Hội trưởng, là ta sai lầm, ta cũng không ngờ bọn hắn lại có thể bỏ chạy mà không cần ra khỏi cửa.

Toàn thân Mãn Hâm run rẩy.

Hội trưởng gần đây thường trừng phạt thủ hạ thất trách cực nặng, lần này hắn gây ra lỗi lớn như vậy, hắn không biết trừng phạt đang chờ đợi mình sẽ tàn khốc thế nào.

- Được rồi, mang ta đi bảo khố đấu giá hội, ta muốn nhờ vật bên trong thi triển trận pháp, tìm ra phương hướng bọn chúng đào tẩu.

Hội trưởng này khoát tay ý bảo hắn không cần nói nữa, lại cao giọng ra lệnh:

- Vâng, mời hội trưởng.

Nghe thấy hội trưởng không có ý trách cứ, vẻ mặt Mãn Hâm vô cùng nghi hoặc, đồng thời cũng thở dài một hơi. Vội vàng đi trước dẫn đường.

Kỳ thực Thiên nhãn của Nhiếp Vân quét qua, hoàn toàn có thể tìm được vị trí của bảo khố, căn bản không cần người dẫn đường. Tuy nhiên nếu như mình hắn đi qua sẽ bị ngăn cản, còn không bằng tương kế tựu kế để cho người khác mang qua. Như vậy còn có thể giảm bớt công đoạn phá giải phong ấn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Mãn Hâm đã dừng lại, mở một cửa phòng ra, phá vỡ vài đạo phong ấn.

- Hội trưởng, đây là tàng bảo khố của chúng ta, người muốn lấy gì ta lấy cho người...

- Không cần, ngươi ở đây chờ, ta tự mình đi tìm, sau khi tìm được sẽ đi ra.

Nhiếp Vân hất tay, tiến vào tàng bảo khố.

Nhìn thấy bộ dáng này, tuy rằng Mãn Hâm vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không dám nói gì, vội vàng tránh đường cho đối phương vào.

- Chậc chậc, thật nhiều linh thạch, không hổ là đấu giá hội, thực là có tiền. Đoná chừng tiền lời hôm nay đều để đây a.

Vừa tiến vào tàng bảo khố thì Nhiếp Vân đã nhìn thấy linh thạch chồng chất như núi, chừng bảy tám trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.

Không nói tới thu nhập lúc khác của đấu giá hội, tính riêng doanh thu ngày hôm nay cũng đã hai ba ngàn vạn. Cả tồn kho có bảy tám ngàn vạn cũng không tính là nhiều.

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trên tay hắn không lưu tình chút nào, bàn tay lớn khẽ chộp, lực lượng cường đại thu toàn bộ đám linh thạch này. Ngay sau đó lại nhìn quanh một vòng, tiếp tục thu vét những đồ vật bên trong.

Tàng bảo khố của đấu giá hội, thứ nhiều nhất chính là linh thạch, những thứ khác đại bộ phận đều đấu giá mất. Tuy nhiên những thứ còn lại cũng không tệ lắm. Nhiếp Vân căn cứ vào suy nghĩ tam quang, không có biện pháp dự phòng nào, trực tiếp chuyển cả tàng bảo khố đi.

- Được rồi, ta đã truy ra vị trí cụ thể của hia người kia, ta sẽ lập tức đi đuổi bắt, ngươi không có việc gì thì đi nghỉ ngơi đi.

Lấy đi toàn bộ bảo bối, Nhiếp Vân nghênh ngang đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Mãn Hâm hắn lên tiếng phân phó.

- Vâng. Hội trưởng.

Mãn Hâm không dám phản bác, vội vàng cúi đầu.

- Được rồi, đi đi.

Nhiếp Vân thấy kế hoạch thành công cũng không ngừng lại, thân thể nhoáng cái bay ra bên ngoài, mấy cái lập lòe đã ra khỏi Bạch Nham thành.

Hội trưởng, đám người Nguyên Cương trưởng lão kia nhất định phải giết chết. Tuy nhiên uy lực Thiên Địa vô lượng của hắn quá lớn, nếu nwh ra tay ở đây, làm không cẩn thận sẽ biến thành người tàn nhẫn, tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành. So với việc bêu danh xấu như vậy còn không bằng tìm nơi rộng lớn, ra tay cũng thuận tiện, cũng không chọc vào phiền phức.

Một đường phi hành, hắn không có che dấu, rất nhanh đã đi tới một ngọn núi cách xa Bạch Nham thành mấy ngàn trượng. Tùy tiện tìm một chỗ bằng phẳng trên đỉnh ngồi xuống, yên tĩnh thích ứng với lực lượng cường đại mà linh hồn thể mang tới, điều chỉnh trạng thái của bản thân.

Trong đấu giá hội.

- Hội trưởng thật kỳ quái, vì sao lại lấy toàn bộ mọi thứ trong bảo khố đi?

Một mặt đi về phía trước, Mãn Hâm vừa vò đầu vừa tự nhủ.

Hắn cảm thấy hôm nay hội trưởng có chỗ là lạ, chẳng những không trách hắn mà còn lấy đi toàn bộ mọi thứ trong bảo khố, thực không biết đối phương muốn làm gì.

Tuy nhiên, đây vốn là tiền của hội trưởng, hắn lấy đi thì mình cũng không nói được gì.

- Mãn Hâm, không phải ta bảo ngươi quan sát người trong phòng số hai mươi tám sao? Sao lại chạy loạn ở đây?

Ngay khi hắn đang nói thầm thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn sau lưng, hội trưởng vào Nguyên Cương trưởng lão, Yêu Khánh đang bước tới.

Lúc này tuy rằng sắc mặt của tên hội trưởng này vẫn tái nhượt, nhưng so với trước đã tốt hơn không ít.

Đồ dùng Tâm mạch huyết tế lại bị người ta phá hỏng, tổn thương rất lớn, cũng may thân gia trên người hội trưởng phong phú, có được không ít bảo bối khôi phục. Bằng không trong thời gian ngắn như vậy đã muốn chạy loạn, không thể nghi ngờ là chuyện nằm mơ a.

- Quan sát người trong phòng só hai mươi tám? Hội trưởng, ngươi vừa nói gì vậy? Không phải vừa rồi ngươi tận mắt nhìn thấy người trong phòng số hai tám rời đi, đòng thời còn đuổi theo sao? Sao lại hỏi ta?

Mãn Hâm sững sờ, có chút khó hiểu.

- Cái gì? Ta tận mắt nhìn thấy người trong phòng số hai mươi tám rời đi sao?

Hội trưởng thì càng giống như là tên hòa thượng lùn, tay hai thước, không sờ tới đầu.

- Đúng vậy a, người còn tức giận lấy đi toàn bộ đồ trong bảo khố, sau đó nói đi truy xét vị trí thiếu niên họ Nhiếp kia.

Ngươi xem, đây là ngọc bài ghi chép hình ảnh.

Mãn Hâm không biết sao hội trưởng lại nói vậy, hắn xuất ra một ngọc bài, tiện tay ném qua.

Bạch Nham đấu giá hội là nơi kẻ có tiền tiêu phí, đề phòng xảy ra mâu thuẫn, đến

lúc đó giải thích không rõ cho nên mỗi lần, khi đấu giá đều dùng ngọc bài ghi chép những chuyện xảy ra trong ngoài. Khi đấu giá hội chấm dứt thì Mãn Hâm thu thập lại, vừa vặn có chứng cớ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.