Vô tình đắm chìm ở trong kiếm đạo, Nhiếp Vân vẫn chưa cảm giác linh hồn của mình đang lấy tốc độ trăm ngàn lần tăng trưởng, lặng lẽ đột phá Khí Hải cấp, hướng Tiên cảnh rất nhanh tiến quân!
Vạn vật có linh, Linh cấp, làm cho ở sâu trong nội tâm người ta sinh ra linh tính, lúc này trường kiếm trong tay Nhiếp Vân, giống như được giao cho linh hồn, phát ra giai điệu của mình, tuyệt đẹp, cao nhã.
Một ngày lại một ngày, Nhiếp Vân hoàn toàn đắm chìm ở trong kiếm đạo vô tận, trong nháy mắt đã qua bảy ngày.
Trong vòng bảy ngày, Nhiếp Vân chưa bao giờ đình chỉ qua tu luyện, đủ loại kiếm chiêu ùn ùn, linh hồn cùng tự nhiên phù hợp, có tiến bộ nhảy vọt.
Hô!
Nhiếp Vân ngừng lại.
Phong ngừng, rượu tỉnh.
- Ta lại một mình ở chỗ này luyện kiếm, luyện bảy ngày? May mắn nơi này cực kỳ bí mật, ta luyện kiếm không có kiếm khí bắn ra, bằng không, bị đám người Hoang Trần phát hiện, chết cũng không biết chết như thế nào!
Tỉnh táo lại, lúc này Nhiếp Vân mới phát hiện sau khi mình say rượu không biết làm sao lại đi tới một sơn cốc hoang vắng.
May mắn thời điểm luyện kiếm, không có kiếm khí tiết ra ngoài, sơn cốc lại không có người, yêu thú nào, bằng không mình ở dưới trạng thái này gặp gỡ đám người Hoang Trần, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Ân? Linh hồn của ta...
Trong lòng đang cảm khái, đột nhiên cảm giác được linh hồn có chút dị thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142201/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.