Kiền Khánh Tông chủ thấy Hoang Trần cắt ngang, mình cũng lười so đo với Tử Quỳnh Hoàng, bàn tay lấy ra Cửu Minh Hàn Châu, ở phía trên nhẹ nhàng vuốt một vòng, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói mang theo đắc ý:
- Cửu Minh Hàn Châu là đồ tốt, theo lý thuyết không kém Thủy Linh Châu, nhưng tiểu tử kia bằng vào ít đồ này, đã muốn khí tức thủy linh trân quý của ta? Quả thực nằm mơ!
- Nói như vậy... Tông chủ cũng không đem khí tức thủy linh rót vào trong cơ thể Nhiếp Đồng kia?
Hoang Trần nghe ra ý tứ trong lời nói của Kiền Khánh Tông chủ, nhãn tình sáng lên.
- Ha hả, rót vào trong cơ thể hắn? Một người chết mà thôi, có tư cách gì lãng phí khí tức thủy linh của ta? Nhiếp Vân này căn bản chưa thấy qua Thủy Linh Châu, ta chỉ dùng Thủy Linh Châu bắt chước một chút, sau đó mượn lực lượng linh hồn chặn hắn tra xét mà thôi!
Kiền Khánh Tông chủ cười lạnh một tiếng.
- Bắt chước? Lực lượng linh hồn ngăn trở hắn tra xét? Xem ra tông chủ vốn định cầm đồ vật mà không làm việc thay hắn! Ha ha, hảo, hảo!
Tử Quỳnh Hoàng hiểu được, cười ha ha.
- Dù sao bảo bối của hắn nhiều, nếu chủ động đưa lên cửa, ngu sao mà không lấy!
Kiền Khánh Tông chủ cười lạnh một tiếng, thu Cửu Minh Hàn Châu vào Nạp Vật Đan Điền, căn bản không để Nhiếp Vân ở trong lòng.
- Không hổ là Kiền Khánh Tông chủ, quả nhiên lợi hại, lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142199/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.