- Nhiếp Vân…sau khi ta chết, ngươi đặt ta trên thuyền nhỏ, ta muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, không muốn đi ra ngoài…
Sắc mặt nữ tử tái nhợt mang theo vẻ cầu xin, thân hình gầy yếu không ngừng run rẩy, chân khí như có như không, tựa hồ tùy thời đều sẽ vẫn lạc.
- Không…nàng sẽ không chết, tuyệt không chết! Cho dù ta đi khắp thập thiên cửu địa, cũng trị hết cho nàng, không cho nàng rời đi…
Nước mắt tràn ra, Nhiếp Vân điên cuồng hét lên.
- Mỗi người đều cũng chết, sau khi ta chết ngươi phải chiếu cố chính mình…
Thân thể nữ tử vừa động, cứ như vậy nhắm mắt.
- Không…không!
Nhiếp Vân tê tâm liệt phế gọi to, nhìn qua như điên cuồng, tinh thần chấn động, ảo cảnh hoàn toàn biến mất, ngẩng đầu nhìn lên, mình vẫn đứng bên dưới khối đá màu lam, trên mặt tràn đầy nước mắt.
- Ảo cảnh, quả nhiên là ảo cảnh, ảo cảnh thật đáng sợ!
Mở to mắt, Nhiếp Vân vẫn cảm nhận được trong lòng rung động, cả người hư thoát như mới trải qua một trận đại chiến.
Ở kiếp trước, ngay cả một câu yêu nàng cũng chưa nói, nàng đã hoàn toàn rời đi!
Ở kiếp trước, thậm chí chưa từng ôm nàng, nàng đã hương tan ngọc nát!
- Kiếp này ta tuyệt sẽ không làm cho loại chuyện như vậy lại phát sinh, ta nhất định phải bảo hộ nàng, không cho nàng bị bất cứ thương tổn gì…
Nhớ tới tình cảnh hiện tại, Nhiếp Vân siết chặt nắm tay, toàn thân khôi phục lại ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142183/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.