Nhưng ngẫm lại cũng hiểu được, nếu không có trói buộc như thế, nhóm người bọn họ làm sao có được chín ngọc ấn! Dù sao không biết có bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, dù bọn hắn không tụ tập đủ ngọc ấn nhưng vẫn tìm được vài khối, tuyệt đối không thể có chuyện không lấy được một khối nào.
- Ngọc ấn lây dính vụ khí bảy ngày biến mất, có thể nói có quan hệ tới không gian, xem ra ta xem thường vị Tử Hoa đạo nhân kia, thực lực của hắn chỉ sợ không kém hơn ta ở thời kỳ đỉnh phong nhất!
- Đại nhân, những gì nên nói ta đã nói tất cả, lời của ngươi có nghĩa không?
Thấy Nhiếp Vân lâm vào trầm tư, Vô Ngân hỏi.
- Có nghĩa, tiểu Đồng, đệ đánh một trận với hắn đi!
Nhiếp Vân tùy ý khoát tay.
- Được!
Nhiếp Đồng cũng là phần tử hiếu chiến, thấy ca ca đồng ý hưng phấn thét dài.
Hoa lạp!
Trường kiếm bay ra từ sau lưng, một đạo dải lụa bắn thẳng tới Vô Ngân.
Phác xích!
Đầu của Vô Ngân lập tức rơi khỏi cổ, ngã nhào xuống đất.
Từ lúc Nhiếp Đồng động thủ tới lúc Vô Ngân tử vong, thậm chí còn chưa được nửa lần hô hấp, Vô Ngân không kịp phan rứng thì đã xong đời.
- Thật…nhanh…
Đầu Vô Ngân lăn lộn dưới đất, thật lâu mới thốt ra câu cuối cùng, máu tươi cuồng bắn.
- Két?
- Không phải đâu!
- Yêu nghiệt! Sao lại có yêu nghiệt như vậy!
Chứng kiến cảnh tượng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142178/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.