Chương trước
Chương sau
Kỳ Hoàng là người đứng thứ hai trong Tử Quỳnh sơn mạch, cẩn thận tính toán địa vị xấp xỉ với Hoang Lăng, nhân vật như vậy làm tọa kỵ…chẳng lẽ Nhiếp Vân đã nhìn ra vấn đề gì?

Hắn nhìn thẳng vào mặt Nhiếp Vân, chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên tối đen, giống như trúng độc chưa lành, ngoài ra không nhìn được gì khác.

- Sĩ khả sát bất khả nhục, Hoang Lăng, ta nhịn không được, thừa dịp hắn trúng độc, chúng ta trực tiếp động thủ đi!

Trong lòng Hoang Lăng còn đang suy nghĩ, Kỳ Hoàng đã truyền âm.

- Khoan đã, hắn nói mình trúng độc, ai biết thật sự thế nào? Vạn nhất hắn giả vờ, cố ý dụ dỗ chúng ta động thủ, chẳng phải trúng kế sao? Nhẫn một chút đi, vừa rồi ta bị đánh nhiều bạt tai như vậy vẫn nhẫn nhịn, ngươi cũng cõng bọn hắn đoạn đường, không có gì đâu!

Hoang Lăng thoáng do dự, cuối cùng làm ra quyết định.

- Nhẫn, nhẫn cái rắm, ta đường đường là hoàng giả Tử Quỳnh sơn mạch, cường giả vô địch dưới một người trên vạn người, bây giờ làm tọa kỵ, quả thật tức chết ta…

Sóng tinh thần của Kỳ Hoàng như cuồng bạo, giống như sắp phát điên.

- Yên tâm đi, hắn có hung hăng càn quấy cũng không được bao lâu, chỉ cần lão tổ cùng Tử Quỳnh hoàng vừa đến, chúng ta liên thủ tuyệt đối đánh chết hắn, tới lúc đó đem khuất nhục trả lại trăm ngàn lần là được!

Hoang Lăng an ủi một câu.

- Được, đây chính là ngươi nói, ta muốn cắt xuống từng miếng thịt của tiểu tử này, cho hắn sống không được, chết không xong!

Trong lòng Kỳ Hoàng thở mạnh, vẻ mặt bình thản trở lại.

- Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ ngươi luyến tiếc một súc sinh như thế?

Nhiếp Vân nhìn thấy bọn hắn tựa hồ đã thương nghị xong, cố ý làm vẻ mặt tức giận, mở miệng kêu súc sinh.

- Không phải, ta chỉ sợ Nhiếp Vân bệ hạ không thói quen, nếu bệ hạ kiên trì, vậy trực tiếp ngồi lên là được…

Hoang Lăng vội vàng nói.

- Vậy thì còn được! Yên tâm đi, ta ngồi quen thôi!

Nhiếp Vân khẽ cười, thả người nhảy lên lưng Kỳ Hoàng, bàn tay vươn phía trước, chân khí hùng hậu hình thành sợi thừng bọc trên cổ hắn, như đang vây lấy một con ngựa hoặc lừa:

- Tốt lắm, khom lưng xuống, cho đệ đệ của ta đi lên!

Nói xong chân khí trong cơ thể đột nhiên áp xuống, Kỳ Hoàng không kịp phản ứng tứ chi mềm nũn nằm úp sấp dưới đất.

- A…

Đã bị khuất nhục như vậy, Kỳ Hoàng cảm thấy phổi nhanh nổ tung, nhưng biết vô dụng, hiện tại nếu hắn hiện nguyên hình nhất định sẽ bị vây công đánh chết.

Khuất nhục lớn thế nào cũng chỉ có thể nhẫn!

- Nhiếp Đồng lên đây đi!

Thấy đối phương không dám phản kháng, Nhiếp Vân hô một tiếng.

- Được, ca ca!

Nhiếp Đồng cũng thả người nhảy lên lưng Kỳ Hoàng.

- Ha ha, tiểu súc sinh, đi thôi!

Hai huynh đệ ngồi yên, Nhiếp Vân đá mông Kỳ Hoàng cao giọng nói.

Kỳ Hoàng này vốn không phải người tốt, hiện tại mình đang lợi dụng đám người Hoang Lăng mở ra Tử Hoa động phủ, kiêng kỵ thực lực Hoang Trần, cho nên không thể trực tiếp giết bọn họ, nếu không làm sao khoan dung cho bọn hắn sống tới bây giờ!

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, ngày hôm sau mọi người rốt cục ra khỏi Vụ Khí chiểu trạch, từ xa nhìn lại, một cung điện nguy nga sừng sững phía trước.

Xung quanh cung điện đều là khí lưu đặc thù hình thành trận pháp, sắc bén như đao phong, cho dù cường giả chí tôn gặp được cũng bị thương.

- Đây là Địa Ngục Phá Cốt Sa, là một loại hạt cát đặc thù hình thành trận pháp, người bị lây dính sẽ trực tiếp xâm nhập vào tủy, đau đớn muốn chết!

Nhìn thấy cát vàng bao trùm trước mắt, Hoang Lăng nói.

Địa Ngục Phá Cốt Sa, chỉ đứng sau Địa Ngục hàn lưu, cho dù là cường giả chí tôn lâm vào cũng bị trộn thành bụi phấn, đoạn tuyệt sinh cơ.

Nhiếp Vân lặng lẽ mở thiên nhãn nhìn thoáng qua đại trận cát vàng, lập tức chứng kiến cả trận pháp chậm rãi vận chuyển, cơ hồ không có kẽ hở.

Kim chúc mật độ lớn đều có khe hở, càng khỏi nói trận pháp, nhìn một lát Nhiếp Vân quả nhiên thấy được một lỗ thủng có thể cho người thông qua.

Đường kính lỗ thủng chỉ có hai ba thước, nhưng tùy thời đều di chuyển, nếu không có thiên phú thiên nhãn muốn tìm kiếm cùng đi vào không biết phải phí bao nhiêu công phu.

- Nơi này có lỗ thủng, mọi người đi theo sau ta, ngàn vạn lần đừng rơi lại phía sau!

Nhiếp Vân nhìn ra thì Mặc Vô Đạo cũng nhìn ra, thét dài một tiếng, hắn hướng lỗ thủng đi tới.

Mọi người biết Địa Ngục Phá Cốt Sa lợi hại, đối với Mặc Vô Đạo nói gì nghe nấy, vội vàng đi nhanh tới trước.

- Mau đi theo!

Nhiếp Vân đá vào mông Kỳ Hoàng, cho hắn đi theo sau.

Đi trong Địa Ngục Phá Cốt Sa, giống như đi trong cuồng phong, bốn phía đều là tiếng gió rít bén nhọn chói tai, giống như muốn xé rách màng nhĩ người khác.

Đinh đương!

Hoang Lăng tùy tay ném một hoàng tộc thượng phẩm binh khí, chỉ nghe một trận vang giòn, đã bị Địa Ngục Phá Cốt Sa thổi thành cái sàng.

Nhìn thấy tình huống này sắc mặt mọi người đều căng thẳng, hoàng tộc thượng phẩm binh khí cũng bị thổi thành như vậy, nếu không cẩn thận rơi vào thật sự chỉ còn con đường chết.

Mặc Vô Đạo cùng Hoang Lăng nhìn thoáng qua nhau, tính toán thiết kế Nhiếp Vân ngay trong này, nhưng cẩn thận suy nghĩ vẫn không dám thực hiện.

Nơi này mặc dù có cơ hội giết Nhiếp Vân, nhưng hắn là cường giả bí cảnh, vạn nhất hắn nổi giận…rốt cục là ai chết cũng không nhất định.

Hơn nữa hiện tại Kỳ Hoàng còn đang làm tọa kỵ cho hai huynh đệ, vạn nhất vừa ra tay…cũng là một chuyện phiền toái.

Về phần đám người Long Khê, lần này cũng đã nhìn ra nhóm người mình lại đây chỉ là làm vai phụ. Mà bọn hắn không dám đắc tội Hoang Lăng lẫn Nhiếp Vân, đành giả vờ ngây ngốc một đường đi theo, không nói lời nào.

Mọi người đều tự cảnh giác, đều có tâm sự, dọc đường cũng không vấn đề gì, Nhiếp Vân luôn mở thiên nhãn, thấy Mặc Vô Đạo dẫn đường cũng không có gì ngoài ý muốn nên yên lòng.

Tạm thời buông tha việc tranh đấu, mọi người rất nhanh xuyên qua Địa Ngục Phá Cốt Sa, đi tới trước cung điện.

Cung điện nguy nga cao lớn, mang theo linh khí nồng đậm, mọi người trải qua nhiều tai nạn như vậy, hít sâu một hơi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

- Trước cung điện hẳn có địa phương đặt Tử Hoa Ngọc Ấn, chỉ cần bỏ ngọc ấn vào, cửa điện sẽ mở ra, chúng ta nhanh qua đi!

Nhìn cung điện nguy nga trước mắt, Hoang Lăng cao giọng nói.

- Đi thôi!

Mọi người biết vất vả thời gian dài như vậy rốt cục được hồi báo, vẻ mặt hưng phấn đi nhanh tới trước.

Từ Địa Ngục Phá Cốt Cát đi tới cung điện vẫn còn một khoảng cách, tuy nơi này là lục địa, nhưng cũng như Vụ Khí chiểu trạch, không thể phi hành, tựa hồ pháp tắc xung quanh cung điện bị lực lượng nào đó thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.