Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy, ngươi thu toàn bộ bảo khố của Di Thiên Tông, có lẽ nhìn thấy một ngọc bài màu tím, thứ này gọi là Tử Hoa ngọc ấn, là bảo vật vô thượng mở ra Tử Hoa động phủ, tổng cộng có chín khối, bảy đế quốc thủ lãnh hội nghị, đúng là thương nghị làm sao mở ra động phủ, Tử Hoa động phủ là cường giả Bí Cảnh ở Thượng Cổ lưu lại di tích, nghe nói bên trong có đồ vật có thể làm cho người tấn chức Bí Cảnh, hi vọng nhất định phải tới!

Thanh niên kia chậm rãi nói.

- Chín khối? Không phải ba khối sao?

Nhiếp Vân sững sờ.

Kiếp trước mình nhớ không sai, Tử Hoa ngọc ấn mở ra Tử Hoa động phủ tổng cộng chỉ có ba khối, mình đã nhận được một cái trong đó, mới có tư cách vào, chính là bởi vì lần tiến vào này mình nhận được bảo vật, mới bị người tính toán, làm cho xa xứ, Thiết Lan chết thảm.

Như thế nào kiếp trước ba khối, kiếp này đột nhiên biến thành chín khối? Hơn nữa, kiếp trước tựa hồ cũng không liên lụy đến Thần Thánh đế quốc, như thế nào Thần Thánh đế quốc cũng biết sự tình Tử Hoa động phủ?

Trong tối tăm tựa hồ rất nhiều sự tình của trí nhớ kiếp trước cùng kiếp này, đã trệch hướng quỹ đạo ban đầu.

- Ba khối cũng có thể mở ra Tử Hoa động phủ, có điều chỉ có thể vào ngoài điện mà thôi, không cách nào tiến vào nội điện trọng yếu nhất! Tốt rồi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, hi vọng ngươi mau tới, chúng ta sẽ ở Đế đô chờ, cáo từ!

Thanh niên nói chuyện vừa chắp tay, lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Vân, ánh mắt lộ ra không cam lòng, mang theo mọi người muốn ly khai.

Lần này bọn hắn đến là cướp đoạt Tử Hoa ngọc ấn, kết quả không có nghĩ đến Nhiếp Vân kia thực lực mạnh như thế, bọn hắn có thể tranh đoạt hoàng đế đại vị, tự nhiên đều biết xem xét thời thế, biết rõ cướp đoạt vô vọng, lập tức cải biến chiến lược, xoay người rời đi.

Tuy trong nội tâm không cam lòng, cũng không có biện pháp! Chỉ có nghĩ biện pháp lừa gạt Nhiếp Vân đến Đế đô, tới địa bàn của mình, lại nghĩ biện pháp đánh chết hắn!

- Đi, ta cho các ngươi đi chưa? Đến Hoàng thành của ta, phá huỷ cung điện của ta, đả thương yêu sủng của ta, muốn đi, như thế nào cũng muốn lưu lại ít đồ a!

Bọn hắn muốn đi, Nhiếp Vân làm sao có thể để cho bọn hắn như nguyện, nếu như hôm nay mình đến chậm một chút, chỉ sợ Tam đại yêu sủng, bọn người Phùng Tiêu toàn bộ phải chết, khi dễ đến trên đầu, tùy ý bọn hắn ly khai, vị hoàng đế như mình cũng không cần làm nha.

- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn lưu chúng ta lại? Hừ, đừng tưởng rằng giết Hoang Nham là rất lợi hại, nói cho ngươi biết, thực lực của Hoang Nham ở trong chúng ta sắp xếp không lên thứ nhất, hơn nữa hoàng tử chấp pháp đội chúng ta ba người có thể tạo thành trận pháp, một khi trận pháp hợp kích, giết ngươi không khó hơn giết một con chó!

Thanh niên hất tay lên, ánh mắt híp lại.

- Ha ha, các ngươi có thể thử xem! Nhưng minh bạch nói cho các ngươi biết, ta giết mấy người các ngươi, cũng sẽ không khó khăn hơn giết một con chó!

Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân đi về phía trước một bước, thân ảnh như Ma Thần từ cổ chí kim đã tồn tại, còn không có động thủ, khí tức lăng lệ ác liệt đã để cho tất cả mọi người trái tim băng giá.

- Hoang Cổ Thông Thiên trận!

Thanh niên biết rõ chuyện ngày hôm nay khẳng định không thể từ bỏ ý đồ, song giơ tay lên, mấy người còn lại nhanh chóng hợp cùng một chỗ, bố thành đại trận.

Bọn hắn bố trí Hoang Cổ Thông Thiên trận này, có thể làm cho sức chiến đấu của mấy người tăng lên gấp bội, dùng để vây công mọi việc đều thuận lợi.

- Đại trận, liền để cho ta nhìn trận pháp này, có thể giữ được các ngươi hay không!

Cũng không ngăn cản bọn hắn kết trận, thấy trận pháp của bọn họ ngưng tụ thành công, một tiếng thét dài, Nhiếp Vân đột nhiên ra tay.

Ầm ầm!

Huyền Ngọc kiếm ba mươi hai trọng ảo ảnh, phảng phất như lưỡi dao sắc bén chặt đứt trụ trời, khí lãng điệp gia mà đến từng đợt từng đợt, Thiên Địa giống như sụp đổ, lật úp mà xuống, mọi người bị phong kiếm vây quanh, thật giống như mình là một thuyền con trong biển, chợt cao chợt thấp, sinh tử tồn vong không bị mình khống chế.

- Kiếm pháp của hắn cổ quái, Hoang Cổ Thông Thiên trận, ngưng kiếm trận!

Thanh niên không nghĩ tới thiếu niên lợi hại như thế, nhóm người mình đã bố thành trận pháp rồi, còn bị hắn một kiếm đánh đầu óc choáng váng, sắc mặt tái nhợt, cao giọng thét dài.

Rầm Ào Ào!

Nương theo lời của hắn, mấy người hình thành Hoang Cổ Thông Thiên trận trong chốc lát biến hóa, kiếm quang đan vào, tựa như dệt vải, chân khí chạy chồm, khí tức ngưng tụ, vô số kiếm quang tạo thành một vòng phòng ngự hình dáng mai rùa.

Ngưng kiếm trận, ngưng tụ kiếm khí hình thành phòng ngự, tập hợp lực lượng phòng thủ của mọi người tiến hành phản kích.

Vèo!

Quả nhiên, vòng phòng ngự vừa thành, một đạo kiếm khí huy hoàng lập tức vô thanh vô tức bắn ra, quang minh sáng chói, lóng lánh, phảng phất như biến trọn Hoàng thành thành màu vàng.

- Hảo trận pháp!

Thấy đối phương trong phòng thủ còn có công kích, khó lòng phòng bị, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, thân thể nhoáng một cái, tránh thoát một kích tất sát, trường kiếm khẽ động, đâm nhanh mà ra.

Kiếm này đâm ra, hắn đem Đại Địa Chi Thế áp bách đổi thành trùng kích, còn chưa đến trước mặt vòng phòng ngự, trên thân kiếm nhộn nhạo ra lực đạo liền tạo thành năng lượng sóng thực chất, một vòng một vòng, áp bách không gian xuất hiện vặn vẹo.

- Hảo cường, chủ nhân thật lợi hại!

- Chủ nhân không hổ là chủ nhân, một tháng trước ta còn có thể cùng hắn giao thủ, hiện tại chiêu này chỉ sợ còn chưa tới trước mặt, ta đã bị tươi sống đánh chết!

- Đáng sợ...

Tam đại yêu sủng đều là Chí Tôn yêu thú, tự nhiên biết rõ Nhiếp Vân công kích mang đến uy lực, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, lạnh run.

Thiếu niên đánh ra lực lượng đã vượt ra phạm vi chúng tưởng tượng, chúng như thế nào cũng không thể tưởng được, thiếu niên ngắn ngủn một tháng không thấy, sẽ có thực lực cường đại như thế!

- Bệ hạ vạn tuế, có bệ hạ lợi hại như vậy, ai còn dám khi dễ đế quốc chúng ta!

- Ha ha, về sau đi đế quốc khác làm sứ giả, cũng có thể hãnh diện rồi!

Chư vị đại thần chứng kiến bệ hạ của mình đại phát thần uy, vừa ra tay liền đánh chết hai thành viên của hoàng tử chấp pháp đội, hiện tại lại cùng bọn họ bố thành đại trận chiến đấu không rơi vào thế hạ phong, tất cả đều hưng phấn đến vành mắt thấu hồng.

Thần Phong đế quốc làm quốc gia nhỏ yếu nhất trong bảy đại đế quốc, người trong nước một khi đi ra ngoài, nhận hết vũ nhục, quốc cường thì dân cường, quốc nhược thì dân yếu, thần dân nhược quốc dù lại khoe khoang, sinh ý làm lại lớn, ở bên ngoài cũng bị khinh bỉ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.