Nhìn thấy ba người Dương Ngạn có bộ dạng như thế, Nhiếp Vân cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Từ khi phụ mẫu bị người ta bắt đã làm cho Nhiếp Vân ý thức được, muốn hảo hảo bảo hộ thân nhân chỉ có thực lực còn không được, còn phải có thế lực nhất định.
Chính bởi vì như thế, lúc này hắn không có phản đối các đại thần lên tiếng ủng hộ chính mình
- Ta sẽ dùng nhiều thời gian tiến hành tu luyện, cũng không có nhiều thời gian quản chuyện đế quốc, các ngươi nên hao tâm tổn trí nhiều thơn đi.
Dù sao cho dù lên làm hoàng đế nhưng Nhiếp Vân cũng không có ý định quản lý triều chính, chỉ cần mình có thực lực, cũng không có người nào dám nghĩ ngợi lung tung để rồi dẫm vào vết xe đổ của Phong gia.
- Nhiếp... Là, bệ hạ!
Đám người Dương Ngạn đồng thời ứng một tiếng, lúc này tâm thần rung động đỏ mắt.
Mỗi người đều có mộng tưởng tướng quân hay tể tướng, cho dù Dương Ngạn, Phùng Tiêu nghĩ như thế nào cũng không ngờ sau khi đi theo Nhiếp Vân lại hoàn thành đơn giản như thế.
Nghi thức đăng cơ cũng tổ chức trong buổi sáng, mãi cho đến buổi tối mới có thể được rãnh rỗi.
Thần Phong đế quốc cũng không giữu lại cái tên ban đầu, cải thành Nhiếp thị đế quốc.
- Không ngờ bảo khố của hoàng thất còn phong phú hơn Di Thiên Tông quá nhiều, có không ít linh thạch...
Thành công thay thế trở thành Nhiếp thị đế quốc, bản thân là hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142057/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.