- Được rồi, đừng cãi cọ, lưu mông cho ta, ta thích nhất cắn mông, hương vị nha…
- Trời ạ, các ngươi có chơi hay không, ta thích bóp nát xương cốt, rắc giòn,nghe thật sướng…
- Tam đại yêu sủng? Vậy…cũng có thể?
- Quá độc ác!
- Ba đầu yêu sủng kia…
Đám người Thiết Nham chứng kiến ba đầu yêu sủng thu thập Hoắc Cương, tất cả đều cảm thấy sau lưng rét lạnh, khóe môi không ngừng run rẩy.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Mười phút sau, ba đại yêu thú ngừng tay, Hoắc Cương nằm bệch dưới đất, toàn thân sưng phù, dù là mẹ hắn cũng không nhận ra hắn!
- Cô lỗ! Cô lỗ!
Chứng kiến một màn “khủng bố” trước mắt, Liễu Tật Phi nuốt nước bọt, tay chân run run, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ tùy thời sẽ ngất xỉu.
Ngàn vạn lần đừng nhìn thấy ta, xem như ta không tới…
Trong lòng không ngừng tự nhủ, nhưng còn chưa nói xong đã chứng kiến ánh mắt thiếu niên thản nhiên liếc qua, vừa bị ánh mắt của hắn đảo qua, toàn thân Liễu Tật Phi run rẩy lên, thiếu chút nữa đầu gối mềm nhũn đã quỳ xuống.
- Liễu Thành Trạch là ta giết, đồ vật là ta lấy, ngươi lại đi tìm Thiết Nham dong binh đoàn gây phiền phức, lá gan thật lớn!
Thấy sắc mặt Liễu Tật Phi trắng bệch, Nhiếp Vân hừ lạnh nói.
- Đại nhân tha mạng…
Liễu Tật Phi run rẩy.
- Tha mạng? Cho ngươi tiếp tục đi hại người? Tìm cơ hội trả thù ta? Ha ha, ta luôn thích chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2142008/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.