Nếu cha mẹ thật sự xảy ra chuyện, chính mình đừng nói tu luyện tới chí tôn, dù đoạt thiên tạo hóa cảnh thì có ích lợi gì? Tu luyện tới đan điền huyệt khiếu cảnh thì sao? Dù biến thành thiên hạ vô địch lại có ý nghĩa gì?
Thực lực có mạnh hơn nữa nhưng không thể bảo hộ cha mẹ thân nhân, chính là phế vật!
Nghĩ tới những khuôn mặt quen thuộc, khóe mắt Nhiếp Vân sung huyết!
Muốn tu luyện thì ở nhà cũng được, cần gì đi ra ngoài!
Nếu mình không đi, có lẽ sẽ không có việc gì!
Sau khi sống lại điều mình thấy may mắn nhất là người nhà đều ở, nếu họ đã mất hắn sống còn ý nghĩa gì?
Cảm giác bi ai tràn ngập nội tâm, Nhiếp Vân cảm thấy mình sắp điên!
- Hắc hắc, bọn hắn còn chưa có chết, nhưng nếu ngươi không hợp tác thì không nhất định!
Chứng kiến sắc mặt dữ tợn của thiếu niên, hắc y nhân thấy mục đích của mình đã đạt tới, trong lòng sảng khoái nói không nên lời.
- Chưa chết? Bọn họ ở đâu?
Nghe được tin cha mẹ chưa chết, Nhiếp Vân buông lỏng hai tay, nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần chưa chết là tốt rồi, dù ở chân trời góc biển hắn cũng có thể tìm trở về!
- Nhìn ngươi thoạt nhìn thật thông minh, làm sao nói chuyện ngu ngốc như vậy! Bọn hắn đương nhiên bị chúng ta bắt giữ, ngươi cũng không cần nhìn ta như vậy, hiện tại đã sớm đưa đi, khẳng định không còn ở trong Lạc Thủy thành. Thức thời thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141991/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.