Người đâm kiếm cũng là một thanh niên, tuổi tác xấp xỉ Liễu Uyên, hẳn là bảo tiêu, thực lực thành cương cảnh đỉnh.
Một kiếm đâm ra, kiếm quang sắc bén lạnh lùng, tựa hồ chỉ cần Nhiếp Vân không buông tay thì bàn tay sẽ bị trực tiếp đâm thủng.
- Hừ!
Nhiếp Vân không nghĩ tới mua một món đồ vật lại gặp được kẻ bá đạo như vậy, khẽ nhướng mày, bàn tay vừa chuyển một chỉ bắn ra.
Leng keng!
Trường kiếm bị một chỉ bắn dập nát, đồng thời Nhiếp Vân đã đem Thạch Hóa Nhục Lựu thu vào nạp vật đan điền.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Người dùng kiếm không nghĩ tới thanh kiếm của mình bị đối phương bắn vỡ, khuôn mặt biến sắc, lập tức dừng bước hét lớn một tiếng.
- Liễu Toàn, đừng vô lễ!
Liễu Uyên lên tiếng, nhìn qua Nhiếp Vân:
- Vị bằng hữu kia, thứ này ta mua hữu dụng, cho ngươi năm trăm lượng bạc, lấy ra cho ta đi!
Nói xong tùy tay ném ra ngân phiếu, hai tay chắp sau lưng, cho thấy vẻ hào phóng cùng khí độ của hắn.
- Ta cũng hữu dụng, năm trăm không bán!
Nhiếp Vân thấy trước đó người này không nói chuyện, nhưng đợi sau khi mình hủy kiếm mới mở miệng, trong lòng cảm thấy chán ghét.
- Ta cho ngươi một ngàn, xem như dễ thương nghị rồi, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!
Thấy thái độ thiếu niên cứng rắn, Liễu Uyên nhướng mày, vẻ mặt tức giận nói.
- Tiên sinh, vị thiếu gia này là công tử của luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141973/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.