Dù Nhiếp Vân có kinh nghiệm hai thế giới nhưng cũng bị tin tức này làm choáng váng.
Đáng sợ!
- Ha ha, có phải phi thường kinh ngạc hay không, nói thật đan điền này cũng không phải ta làm, mà là cơ duyên xảo hợp ta lấy được trong thượng cổ thần mộ! Bảo vật Thiên Cơ kiếm trân quý nhất trong Lạc Khúc mộ cũng nằm trong đó! Các ngươi đi vào mộ của ta, ta nói có một vật phẩm có thể so sánh với toàn bộ bảo vật trong mộ, chính là nói viên châu này!
Thanh âm của Lạc Khúc mang theo phong cách xa xưa, già nua, lại xen lẫn khí thế làm lòng người run sợ.
- Thiên Cơ kiếm ở bên trong này? Một món đồ vật có giá trị bằng toàn bộ những bảo vật khác chính là nó sao?
Đôi mắt Nhiếp Vân trợn tròn, trái tim cấp tốc nhảy lên.
Trước đó Thiên Cơ kiếm bị hắn chặt gãy, hắn luôn hoài nghi thanh kiếm kia là giả, không nghĩ tới thanh kiếm thật lại bị giấu trong nạp vật đan điền này!
Về phần đồ vật có giá trị bằng tổng giá trị của những bảo vật khác, Nhiếp Vân vốn cho rằng là phù lục chí tôn, hiện tại xem ra bọn họ hiểu sự việc quá mức đơn giản.
- Nói thật, tuy ta chiếm được hắc châu, cũng biết bên trong có gì, nhưng ta thật buồn bực!
Đột nhiên thanh âm biến thành bất đắc dĩ.
- Buồn bực?
Nhiếp Vân khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục truyền chân khí vào viên châu, cẩn thận lắng nghe.
- Ta lấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141967/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.