- Ta xem ngươi còn chui rúc được bao lâu thời gian!
Chứng kiến vẻ đắc ý của thiếu niên, Hắc Hùng tức giận nổ phổi, người này chẳng những giết chết thuộc hạ của mình, còn ăn thịt trước mặt mình, quả thật dù thiên đao vạn quả hắn cũng không thể tiêu trừ lửa giận trong lòng!
- Ha ha, ngươi ở bên ngoài tiếp tục kêu đi, ta vào đi ngủ trước.
Không để ý tới lời rít gào của nó, Nhiếp Vân lui vào trong sơn động.
Tuy rằng ngoài miệng nói thoải mái, nhưng Nhiếp Vân cũng biết luôn bị vây khốn như thế cũng không được, nhất định phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.
Lần này có thể thoải mái đánh chết một đầu Tử Viêm Hổ làm thực vật, nhưng lần sau còn muốn săn bắn sẽ không dễ dàng như thế.
- Ân? Hiện tại chiêu kiếm pháp thứ nhất đã sáng tạo ra, hoàn toàn có thể mở ngang hang động đi ra ngoài đi? Chỉ cần rời khỏi phạm vi khống chế của đầu yêu thú chí tôn kia, cho dù muốn bắt mình cũng không bắt được!
Trong lòng vừa động, Nhiếp Vân nghĩ ra một biện pháp.
Sơn động này vuông góc với khe sâu bên ngoài, hắn có thể hoàn toàn mở ngang sơn động, chỉ cần đi theo phương hướng sơn cốc, đi ra chừng mười dặm cho dù thực lực yêu thú chí tôn cực mạnh cũng không biện pháp làm gì được hắn đi.
Nghĩ tới đây ánh mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Có được chiêu kiếm pháp Xuyên Sơn Thế, nguyên bản đá hoa cương cứng rắn cũng chẳng khác gì đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141960/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.