Có thể đoán được một khi bị đánh trúng, tuyệt đối xương ngực vỡ vụn, lập tức mất mạng!
- Chẳng lẽ cha con chúng ta phải chết ở chỗ này?
Nhiếp Tiếu Thiên thầm kêu khổ.
Hắn vốn không am hiểu về tốc độ, hiện tại còn ôm Nhiếp Vân, căn bản không thể tránh khỏi một chiêu kia!
Sưu!
Ngay lúc Nhiếp Tiếu Thiên cảm thấy sắp mất mạng, thân thể chợt nhẹ, một đôi cánh tay đột nhiên bế hắn lên, sưu một tiếng tránh thoát công kích, rất nhanh bay về phía trước, chỉ nháy mắt đã biến mất trong phạm vi tầm mắt của Trữ Vương.
- Đa tạ thành chủ cứu giúp, ách…
Cảm giác được trên người chợt nhẹ, Nhiếp Tiếu Thiên tưởng Lạc Chiêm Hào ra tay, vừa thở ra cảm khái một tiếng, cúi đầu mở miệng lập tức dừng lại, vẻ mặt cổ quái.
Người ôm mình không phải Lạc Chiêm Hào, mà là đứa con bị Trữ Vương đánh một chiêu trọng thương, Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân tổn thương…sao lại khỏe nhanh như thế?
Mình đang cứu hắn…sao lại biến thành hắn cứu mình? Rốt cục sao lại thế này?
Nhiếp Tiếu Thiên cảm thấy đầu óc như bị chập mạch, không kịp phản ứng.
- Cha, là phương hướng Thạch Bi truyền ra động tĩnh, con mang cha đi qua!
Chứng kiến biểu tình kinh ngạc của phụ thân, Nhiếp Vân cười ha ha, biết khó giải thích bèn hướng chỗ tiếng vang truyền tới phóng đi.
Vừa rồi hắn bị Trữ Vương đánh bị thương, nhưng bây giờ hắn đã là trị liệu sư, trị liệu khí có thể làm cho thương thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141921/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.