Lạc khúc mộ kia Yêu tộc mơ ước lâu như vậy, nếu như nhóm người hắn muốn đi, nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức. Bởi vậy thực lực người đi không thể quá kém, nếu không hắn cũng không có cách nào chiếu cố được.
- Cũng bởi vì nguy hiểm mới nên mang theo ta. Chúng ta là huynh đệ, huynh đệ vào sinh ra tử, ta lại ở trong nhà ấm làm tộc trưởng, ta không làm được.
Dương Ngạn xiết chặt nắm tay.
- Ngươi không sợ nguy hiểm hay sao?
Nghe thấy đối phương nói vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động.
- Không sợ, chết cũng không có gì.
Dương Ngạn khẽ hừ một tiếng.
- Được, ngươi đã nói như vậy thì đi cùng chúng ta đi thôi.
Nghe thấy đối phương nói câu này, vành mắt Nhiếp Vân đỏ lên.
Cái gì là huynh đệ?
Đó là khi huynh đệ dù biết rõ tình huống rất là nguy hiểm nhưng mà vẫn không chút do dự đứng bên cạnh ngươi. Khi ngươi cần huynh đệ ngươi trợ giúp, hắn có thể gánh một mảnh trời cao cho ngươi.
Đây là nghĩa.
Đây là tình.
Đây mới là huynh đệ.
- Các ngươi muốn làm gì vậy? Sao lại không mang ta đi theo?
Hai người vừa mới dứt lời thì chợt nghe một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, có một thanh niên cất bước đi tới.
Phùng Tiêu.
- lần này rất là nguy hiểm, một khi không cẩn thận sẽ mất mạng.
- Tính thêm ta nữa đi.
Phùng Tiêu cười nhạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tan-dan-dien/2141913/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.