"Ngươi... Ngươi không thể làm như vậy, ta... Trẫm... Trẫm không có loại ham mê này."
Ly Mộ nghe hiểu ý tứ của từ "thả tám" trong miệng Y Tiêu Dao, vội vàng nói."Tám" gấp hai lần "bốn", Y Tiêu Dao đây là đang nói với hắn, nàng sẽ còn có động tác càn rỡ hơn nữa.
"Ha hả —"
Y Tiêu Dao nhẹ nhàng dán thân mình lên người Ly Mộ, cả người hắn liền căng cứng ngay lập tức.
Theo chuyển động của Y Tiêu Dao, hắn có thể ngửi được hương thơm rõ ràng trên người nàng, chẳng lẽ trên người tên đoạn tụ nào cũng đều thơm như vậy sao?
Y Tiêu Dao cảm nhận được sự khác thường của Ly Mộ, hơi hơi nhón chân lên, thổi nhẹ một hơi ở bên tai hắn:
"Hô —, ha ha, Hoàng Thượng, mặc dù người không có loại ham mê này, nhưng Tiêu Dao lại có a —!"
Giờ phút này, thanh âm của Y Tiêu Diêu có vẻ trầm thấp nhưng không khàn khàn, mị hoặc mà không ác tục. Nhưng ở trong lòng nàng lại không ngừng oán thầm: Chết tiệt, lớn lên cao như vậy để làm cái gì?! Bây giờ nàng đang cao "một mét bảy" mà còn chưa cao bằng hắn! Muốn làm một động tác tiêu sái thì cũng không tiêu sái bằng người ta a!
Thân thể Ly Mộ không còn là căng thẳng nữa mà trực tiếp chuyển thành cứng ngắc. Bởi vì ngay lúc Y Tiêu Dao ghé vào lỗ tai hắn thổi, một hơi kia lại giống như dòng nước ấm theo lỗ tai đi vào sâu trong trái tim, làm cho nhịp tim của hắn rối loạn tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-khi-phi-hoa-dao-nhieu/3005539/quyen-2-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.