Một phút sau, Thu Nhi không tiếp tục kiên trì được nữa:
"Tiểu thư, Thu Nhi mệt quá a!"
Ai kia vô cùng đáng thương mà nhìn Lạc Chỉ Y nói.
"Hừm, mệt thì đừng học nữa, để một mình tiểu Ca chậm rãi "chơi" đi, lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Lạc Chỉ Y lôi kéo Thu Nhi đi vào buồng trong.
"Ha ha ha a.... "
Một đôi mắt tuyệt đẹp của Mặc Sĩ Tuyệt Ca bốc hỏa, tàn nhẫn mà trừng bóng lưng của Lạc Chỉ Y. Giờ phút này hắn cũng không có phát hiện số lần hắn bốc hỏa ngày hôm nay so với quá khứ mười mấy năm qua còn nhiều hơn.
Một phút sau, Thu Nhi ôm một cuộn tranh từ bên trong đi ra, đi qua bên cạnh Mặc Sĩ Tuyệt Ca, kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, aizz, cười liên tục như thế mà không mệt sao? Quên đi, không liên quan đến mình, vẫn là đi tìm Điệp di, làm tốt chuyện mà tiểu thư giao phó.
Lạc Chỉ Y ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy ra một cái ngân châm rồi đâm tới một huyệt vị trên người, sau đó vận công bức ra ngân châm còn lưu lại trong người.
Mở mắt, hô, lần này giả chết tuy rằng rất thành công thế nhưng đối với thân thể lại thương tổn cực lớn a, sau này nếu như không tới vạn bất đắc dĩ thì ngàn vạn lần không thể dùng phương pháp này.
Như nghĩ đến cái gì, ánh mắt Lạc Chỉ Y lóe lóe, ngã người nằm ở trên giường, một tay chống đỡ đầu, lười biếng tà mị. Hiện tại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-khi-phi-hoa-dao-nhieu/3005508/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.