Lạc Chỉ Y lôi kéo Thu Nhi, từ cửa sau ra khỏi vương phủ, vừa ra khỏi phủ bước chân liền chậm lại, khôi phục bộ dáng thong dong.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu chơi a?"
"Trước tiên đi lấy quần áo mà ta bảo ngươi đặt may."
Lạc Chỉ Y nhàn nhạt đáp. Ai! Đây là lý do hợp lý nhất rồi đi? Ham mê này của Thu Nhi phải mau mau sửa lại mới được.
"A! Đúng rồi, ách, vậy chúng ta đi đến chỗ của Điệp di lấy đi! Ha ha... "
Thu Nhi cười làm lành, chính mình lại quên, ô ô, tiểu thư sẽ không vì nàng ngốc mà không cần nàng nữa chứ?!
"Hừm, dẫn đường đi!"
Thu Nhi dẫn Lạc Chỉ Y đến trước một tiểu viện cũ nát.
"Điệp di? Điệp di? Ngươi ở đâu?"
Thu Nhi hướng bên trong viện hô to.
"Ai! Nha đầu Thu Nhi đến rồi sao? Điệp di mở cửa liền a!"
Trong viện truyền đến một giọng nữ trung niên.
Cọt kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Lạc Chỉ Y nhìn người phụ nữ trước mắt, chừng bốn mươi tuổi, một thân y phục vải thô, tóc thì dùng một nhánh trâm gỗ thô ráp cố định lại. Gò má bên trái có dư âm phong vận, thế nhưng mặt bên phải lại bị in lên hai từ "tiện nhân", làm cho một khuôn mặt phong tình vô hạn bị phá hoại hầu như không còn gì.
"Nha đầu Thu Nhi a... Ách, vị này chính là?"
Điệp di nhìn về phía Lạc Chỉ Y.
"Ha ha, Điệp di, đây là tiểu thư nhà ta, chúng ta tới lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-khi-phi-hoa-dao-nhieu/3005479/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.