"Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh lại đi a, tiểu thư, người nhanh tỉnh lại đi a! Tiểu thư, đừng bỏ lại nô tỳ a..."
Thật ồn ào, ai dám quấy rầy nàng ngủ?
"Câm miệng! Ồn chết đi được!"
Lạc Chỉ Y mở mắt ra, lại nhắm lại, chờ chút, nàng không phải giẫm phải quả táo chết tiệt, sau đó ngã sấp xuống rồi sao?
Lẽ nào đây là bệnh viện?
Nàng lại mở mắt ra.
"Oa ô ô... Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi, ô ô ô... Nô tỳ biết tiểu thư sẽ không bỏ lại nô tỳ, ô ô..."
Thu Nhi lấy lại tinh thần, khóc đến kinh thiên động địa, nàng biết tiểu thư không có chuyện gì, nàng biết mà.
"Tiểu muội muội, ngươi là ai vậy?"
Lạc Chỉ Y nhìn nữ hài đang bò tới bên giường, nàng ta là ai vậy?
Nàng biết nàng ta sao?
Còn nữa, tại sao nàng ta lại ăn mặc như thế, ách, giống như trang phục cổ đại.
"Tiểu thư, nô tỳ là Thu Nhi a! Tiểu thư, người bị làm sao vậy?"
Thu Nhi ngừng khóc, tiểu thư bị làm sao vậy, sao lại gọi nàng là tiểu muội muội?
"Thu Nhi?"
Lạc Chỉ Y nhìn Thu Nhi, đánh giá xung quanh, chờ chút, căn phòng này tại sao cũng mang phong cách cổ đại như thế?
Đây là bệnh viện phải không?
"Đây là bệnh viện nào a? Ngươi là hộ sĩ?"
"Tiểu thư, bệnh viện là cái gì? Hộ sĩ là cái gì? Người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ a?"
Tiểu thư sao lại ăn nói linh tinh như thế?
"Ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-khi-phi-hoa-dao-nhieu/3005447/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.