Diệp Vân Xuyên ngẩn người ngồi nhìn Đường Phong với gương mặt phi thường nghiêm túc nhìn ra xa tự hỏi, nếu hai người kiếp này lại yêu nhau thì anh sẽ giống như trước đây xem cậu là tình hờ hay sẽ nghiêm túc đem cậu vào trái tim lạnh như tảng băng kia? Cậu không muốn một lần nữa được đưa vào trong đó khi linh hồn đã lìa khỏi xác, vì lúc đó cậu đã không còn cần anh nữa.
Phong, anh sẽ yêu em thật lòng chứ?
Mặc kệ là hôm nay ai chiến thắng cậu đều cảm thấy vui, con người của Victor cũng không tệ, cũng coi như quen biết thêm một người bạn.
Biển trong xanh, trời quang mây tạnh, ánh nắng nhu hòa, gió mát không ngừng thổi. Trước mắt lại có hai anh chàng đẹp trai nhìn thật ngon mắt, thử hỏi trên đời này có được mấy ai có diễm phúc được trải nghiệm qua trong đời? Diệp Vân Xuyên khẽ nhếch môi cười, tâm trạng vô cùng tốt.
Câu cá trên biển là hành trình chờ đợi mỏi mòn, mà người câu cũng là cao thủ kiên nhẫn. Ai thắng ai thua còn tùy thuộc vào may mắn, câu được cá trước chưa hẳn là thắng, mà được cá to cũng chưa chắc ghi được điểm.
Nhưng điểm này Đường Phong lại có lợi thế, anh vốn là tay sát cá bẩm sinh. Một tiếng đã trôi qua và một giờ vật lộn cuối cùng anh cũng đã câu được một con cá mú rõ khủng, thân cá dài hai mét mốt, nặng tương đương một trăm chín mươi ký, một con số khiến người ta líu lưỡi.
Diệp Vân Xuyên cũng là lần đầu tiên trong đời nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-gap-vo-phe/368432/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.