Hai người chơi một lúc lâu mới trở lại bờ, hoàng hôn trên biển rất đẹp, mọi thứ thật bình yên. Không gian này khiến con người ta thấy cuộc sống này rất đẹp, rất đáng để sống.
Ngay khi Diệp Vân Xuyên vừa bước xuống khỏi Cano thì ngay lập tức, cậu đã bị Victor đang đợi sẵn trên bờ khoác lên người cậu một chiếc khăn to rồi vác cậu lên vai chuồn thẳng. Nhanh như đi ăn cướp.
Diệp Vân Xuyên - "..." - Ê, cái vụ gì vậy?
Đường Phong cũng lập tức đuổi theo như tên bắn.
Victor mang cậu tới một khu vực nướng dã chiến đã được chuẩn bị xong và chỉ có đúng hai chiếc ghế. Trên bếp than hồng là các loại hải sản đã được nướng chín, toàn loại đắt tiền.
Đường Phong không tìm thấy ghế thì trực tiếp ngồi luôn trên cát.
Nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của ai đó, Victor vô cùng bất mãn nói - "Ở đây không có chỗ cho cậu, muốn ăn thì làm phiền cậu đi nơi khác. Không thấy người ta đang hẹn hò sao?"
Thế nhưng Đường Phong đã đứt mất dây thần kinh nhục rồi, anh thản nhiên đáp - "Em ấy ở đâu thì tôi ở đó, ai nói hẹn hò thì nhất thiết phải là hai người?"
Thấy hai người đấu khẩu mà Diệp Vân Xuyên gục đầu bất lực - "..." - Mẹ ơi cứu con....
Victor không thèm để ý tới kẻ không mời này nữa, anh mở nắp một lon nước ngọt rồi đưa cho Diệp Vân Xuyên. Sau đó rất tỉnh mà gấp một miếng mực nướng trên vỉ, thổi cho nguội rồi đưa sang chỗ cậu, nói - "A!" - Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-gap-vo-phe/368430/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.