"Này, chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cậu đã khỏe hơn chưa? Chúng ta tìm chút gì đó để ăn rồi mình cùng đi lặn biển ngắm san hô nhé!"
Diệp Vân Xuyên nghe đến lặn biển thì rất động tâm nhưng mà cậu không biết bơi nên đành từ chối - "Cảm ơn anh, tôi khỏe rồi. Anh cứ rủ bạn đi cùng đi, tôi thích ở trên bờ hơn."
Victor nhìn sơ là biết cậu đang nói dối, anh cười hì hì nói - "Sao lại như vậy được, người thích biển như cậu làm gì có chuyện thích ở trên bờ chứ. Đi, tôi bảo đảm cậu sẽ rất thích, có tôi ở đây thì cậu không cần phải sợ. Chúng ta đi thôi!" - Không nhìn thấy mẹ của Diệp Vân Xuyên ở đây, anh ta cũng không khách khí mà lôi cổ cậu đi.
"Này không cần đâu mà, tôi không muốn đi. Này anh buông tôi ra..."
"Không buông, hôm nay tôi nhất định sẽ cùng cậu đi chơi hết các trò trên biển, cậu đã ăn sáng chưa? Chúng ta đi ăn gì đó rồi hãy đi chơi nhé!"
"Tôi đã nói không cần rồi mà.... aaaaa thả tôi xuống"! - Diệp Vân Xuyên bất ngờ bị vác lên vai nên cố gắng giãy giụa.
“Bốp!” – Mông của cậu bị đánh một phát rõ đau - "Cậu trật tự một chút đi!”
Diệp Vân Xuyên - "......" - Aaaa tên thần kinh này. Ta đánh, ta đánh... mẹ ơi cứu con...
Mà Liễu Vô Song đang nhàn nhã nằm uống nước dừa tắm nắng gần đó, khi bà nhìn thấy một màn này thì đã tức muốn hộc máu.
Còn Diệp Vân xuyên thì bị vác vào tận nhà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-gap-vo-phe/368428/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.