Chương trước
Chương sau
Đôi mắt tràn đầy hứng thú của bà lúc này lại nhìn về phía Diệp Vân Xuyên rồi hỏi - "Vì sao không van xin, biết đâu nó sẽ chọn cậu."
Người lớn hỏi chuyện, Diệp Vân Xuyên không thể không nể mặt bà, đành lên tiếng đáp - "Vì không cần thiết." – Cậu đã không còn hy vọng gì ở anh thì cố gắng để làm gì, yêu một thằng ngốc còn không bằng yêu chính mình, mà cậu thì cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi.
"Ồ, vậy sao? Vậy... cậu có gì cần trăn trối không, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện."
"Không!" – Sau khi suy nghĩ một hồi thì cậu mới phát hiện ra rằng bản thân cũng chẳng có gì vướng bận. Từ cát bụi mà đến thì cứ im lặng trở về cát bụi thôi, yêu - hận, được - mất, sống - chết cũng không có ý nghĩa gì. Kể cả Đường Phong thì cậu cũng không cần, mắt không thấy, tâm không phiền.
Đại boss Liễu Vô Song gật đầu tán thưởng - "Tốt, có khí phách." – Đúng là một cậu trai có cá tính.
Bà nhìn lại Đường Phong với đôi mắt đỏ hoe tràn ngập thống khổ, hoảng loạn. Bà rút lại bàn tay rồi nói - "Mẹ cho con năm tiếng đếm, hoặc là con chọn người con yêu, hoặc là không ai cả. Giữa một người của hiện tại với một kẻ mang gương mặt của người đã chết con chọn ai?"
Hai vệ sĩ kia cũng đồng loạt giơ dao lên cao, chỉ cần đếm lùi kết thúc, con dao sẽ lập tức lấy đi sinh mạng của một trong số hai người.
Lúc này lại có hai vệ sĩ đột ngột xông vào phòng, nắm chặt hai tay của Đường Phong không cho anh giãy giụa - "Mẹ đủ rồi, dừng lại đi, mẹ muốn con lấy ai cũng được, đừng bắt con phải chọn ..."
Mặc kệ Đường Phong kêu gào, bà vẫn lạnh lùng đếm - "Năm."
"Bốn."
"Ba."
"Không, con xin mẹ, đừng đếm nữa, con không chọn, con không yêu hai hết. Đừng đếm nữa!"
"Hai."
Tim của Đường Phong từng hồi đau quặn thắt, anh bị buộc phải chọn giữa một Diệp Vân Xuyên như ánh mặt trời soi sáng tâm hồn anh và một Nhan Ngọc Lam với gương mặt mà anh đã từng phụ bạc rồi đánh mất, anh đã thề kiếp này không phụ bạc cậu, thế mà giờ đây anh lại bối rối.
Nhìn Nhan Ngọc Lam hai dòng nước mắt rơi lã chã rơi mà tim anh đau thắt, anh cảm giác như mình đang nhìn thấy Du Văn Hiên đang tuyệt vọng mà nhìn anh rồi rơi nước mắt.
"Một!"
"Hiên... mẹ, đừng làm hại cậu ấy…" – Đường Phong đau khổ gọi tên người mình từng đánh mắt, mà người anh nhìn lúc này vô tình lại là Nhan Ngọc Lam. Nhưng người anh chọn lại không phải là cậu ta.
Tiếng đếm vừa dứt, Liễn Vô Song lập tức ra hiệu cho hai người bên kia.
Giây phút tuyệt vọng lướt qua, Đường Phong nhìn thấy con dao lạnh lùng kia đâm mạnh vào lồng ngực của Diệp Vân Xuyên, đâm sâu tận cán dao. Dòng máu đỏ chầm chậm chảy ra, rồi tuôn ồ ạt khi con dao được rút ra một cách lạnh lùng.
Cậu nhìn anh giây lát bằng đôi mắt tuyệt vọng rồi chậm rãi gục đầu, máu vẫn không ngừng chảy rồi rơi trên mặt đất, dưới chân cậu là một vũng máu đỏ thẫm, hình ảnh đau thương của quá khứ và hiện tại một lần nữa chồng chéo lên nhau.

"Không..." - Đường Phong quỳ xuống sàn nhà, chết lặng nhìn vào màn hình.
Diệp Vân Xuyên của anh... đã không còn. Vĩnh viễn không còn ở bên anh nữa.
Từng giọt máu đỏ vẫn cứ rơi như thời gian lướt qua sẽ không bao giờ quay trở lại. Cả gương mặt của cậu chìm trong bóng tối, Đường Phong nấc nghẹn, hai dòng nước mắt lã chã rơi, tiếng gọi đau đớn vang lên trong đêm - "Khôngggg......"
Liễu Vô Song nhìn Đường Phong vẫn đang chìm đắm trong đau khổ, đáy mắt lạnh dần. Bà phất tay cho vệ sĩ rời đi.
Một lúc lâu sau bà mới lên tiếng - "Con còn quỳ ở đó làm cái gì? Còn không đi đón người con yêu đi. Hiện tại mẹ giữ lời đã hứa, chấp nhận cho hai đứa yêu nhau, còn kết hôn thì phải đợi." - Rồi bà thản nhiên quay lưng bước đi.
"Cậu ấy đang ở đâu? Diệp Vân Xuyên, cậu ấy… đang ở đâu?" - Đường Phong máy móc hỏi.
Liễu Vô Song dừng bước, quay đầu lạnh lùng nói - "Con hỏi để làm gì? Chẳng phải con nên đi đón người mình yêu hay sao? Đi đi, xe đang đợi ở bên ngoài."
"Không, con muốn nhìn cậu ấy..." - Đường Phong đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn bà.
Liễu Vô Song thở dài rồi phất tay nói - "Thôi được, mẹ sẽ cho con nhìn mặt cậu ta lần cuối, việc còn lại sẽ do mẹ xử lý. Ra xe, tài xế sẽ đưa con tới chỗ cậu ta."
Cánh cửa phòng lạnh lùng khép lại trước mặt anh, Đường Phong cũng không muốn nấn ná thêm, lập tức chạy như điên ra xe mà mẹ anh đã chuẩn bị sẵn.
Nơi mà Diệp vân Xuyên bị mang đến là một bãi container đã cũ, phía trước một thùng container mở hờ có một nhóm người đã đứng ở đó chờ sẵn.
Trên mặt đất là một cái cáng cứu thương đã phủ vải trắng.
Đường Phong như kẻ không hồn cất từng bước chân nặng trĩu. Gió lạnh thổi tấm vải trắng bay bay, để lộ một gương mặt đã từng rất quen thuộc.
Diệp Vân Xuyên nằm yên bất động với đôi mi khép chặt, bình yên trong giấc ngủ ngàn thu. Không hơi thở, không mạch đập, không còn hơi ấm, máu đã ngừng chảy và... cuộc sống cũng dừng lại ngay tại giây phút này.
Đường Phong ôm cậu vào lòng, hai dòng nước mắt tuôn rơi, nhưng những lời muốn nói cứ nghẹn lại. Vì sao trời cao lại tàn nhẫn với cậu như vậy? Tại sao lại để người tốt như cậu bị anh liên luỵ?
Đường Phong vuốt nhẹ lên gương mặt đã trắng như tờ giấy và lạnh ngắt của Diệp Vân Xuyên. Thì thầm - "Diệp Vân Xuyên... xin lỗi.”
"Nếu có kiếp sau, tôi nguyện sẽ làm trâu làm ngựa bù đắp cho cậu. Kiếp này..." - Đường Phong không thể nói thành lời, chỉ còn tiếng nấc nghẹn, hối hận muộn màng.
Từng giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên gương mặt lạnh ngắt của Diệp Vân Xuyên, một khung cảnh đã từng diễn ra trong quá khứ.
Vẫn chiếc áo ướt đẫm máu tươi, vẫn là nỗi tuyệt vọng, vẫn là lỗi lầm do chính anh gây ra.
Đường Phong muốn gào khóc thật to, nhưng anh không có tư cách đó.

Từng ký ức hiện về như một cuốn phim chiếu chậm.
Ngày đầu tiên, cậu xuất hiện trước mặt anh như một ngôi sao may mắn, lần thứ hai xuất hiện, cậu đã khiến anh điêu đứng một phen, lần thứ ba gặp lại, là cậu mạnh mẽ lôi anh trở về cuộc sống bình thường. Hết lần này đến lần khác cậu đều mang lại cho anh cảm giác mới lạ, vui vẻ, an tâm.
Nhưng đến cuối cùng, anh đáp trả cậu bằng một nhát dao đoạt mạng - "Diệp Vân Xuyên, xin lỗi, xin lỗi..." - Muôn ngàn lời xin lỗi quá muộn màng.
Chợt, một vệ sĩ bước đến trước mặt anh lên tiếng nhắc nhở - "Cậu chủ, bà chủ chỉ cho cậu ba mươi phút. Chúng tôi cần đưa cậu ta đi hoả táng ngay bây giờ."
Đường Phong vội ôm lấy Diệp Vân Xuyên càng thêm chặt - "Không, tôi không cho phép các người đụng đến cậu ấy, không ...."
Vệ sĩ lập tức dùng vũ lực mạnh mẽ tách Đường Phong ra khỏi Diệp Vân Xuyên, trùm vải trắng lên lần nữa rồi mang cậu rời đi, mặc cho Đường Phong giãy giụa gào thét.
Một người trong số họ nói - "Cậu chủ, cậu có gào khóc cũng vô ích, bà chủ đã quyết thì không ai có thể thay đổi. Nhưng nếu cậu muốn... bà chủ sẽ giao tro cốt của cậu ta cho cậu xử lý."
Đường Phong nghe đến đây thì ngừng giãy giụa, anh nhìn người nọ rồi nhìn theo chiếc xe đang chạy xa dần. Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, từ bỏ kháng cự, rồi bị vệ sĩ đưa lên xe, chở thẳng về căn nhà mà anh thuê cho Nhan Ngọc Lam.
Còn Nhan Ngọc Lam, sau màn kinh hách khủng khiếp vừa qua thì hắn cũng sợ tới mức suýt thì vỡ mật, nhờ gương mặt này mà hắn ta nhặt được cái mạng trở về, cũng nhờ vậy mà thuận lợi diệt luôn kẻ khiến mình gai mắt.
Hắn ta vừa vui nhưng cũng vừa cảm thấy sợ hãi Liễu Vô Song khủng khiếp. Giờ cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám chống đối với bà, giờ bà kêu hắn bỏ Đường Phong hắn sẽ bỏ ngay lập tức.
Thế mà... bà cứ thế mà ném Đường Phong về chỗ hắn, Nhan Ngọc Lam vừa mừng vừa lo cho cái mạng của mình.
Kể từ tối hôm đó, mọi công việc trong tay Đường Phong đều rơi vào tay cha ruột của anh đúng theo giao hẹn đầu tháng mà Liễu Vô Song đã nói từ trước.
Sau đó Đường Phong cũng đón nhận hũ tro cốt của Diệp Vân Xuyên, anh ôm khư khư nó như bảo bối khiến Nhan Ngọc Lam tức muốn trào máu, lắm lúc lỡ miệng cằn nhằn thì lập tức bị Đường Phong mắng không thương tiếc.
Hai người thường Xuyên cãi nhau vì Nhan Ngọc Lam cũng bị công ty đóng băng hoàn toàn, hắn chỉ có thể chui rút trong nhà từ sáng đến tối, còn phải nhìn Đường Phong ôm khư khư cái thứ xui xẻo kia.
Nhan Ngọc Lam tức điên, hắn chỉ vào mặt Đường Phong rồi mắng xối xả - "Đường Phong, rốt cuộc tên khốn kiếp kia đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh cứ mãi nghĩ tới hắn như vậy? Em mới là người anh yêu, anh mau tỉnh lại đi, anh nhìn em đi.
Em mới là người anh yêu, không phải cái hũ tro cốt chết tiệt kia. Anh quên hắn đi, vứt nó đi cho khuất mắt em, em không muốn nhìn thấy nó nữa anh có nghe không? Đường phong... ném thứ xui xẻo này đi."
“Chát!” - Đường Phong giáng cho hắn một bạt tay rõ mạnh khiến hắn cắm đầu ngã ra sàn nhà.
"Nhan Ngọc Lam cậu điên đủ chưa? Tôi cảnh cáo câu lần cuối, không được đụng vào cậu ấy. Nếu cậu... nếu không vì gương mặt này của cậu thì người chết sẽ không phải là cậu ấy. Cậu biến đi cho khuất mắt tôi!" - Đường Phong đưa đôi mắt giăng đầy tơ máu, oán độc, hằn hộc nhìn Nhan Ngọc Lam rồi rống lên như một tên điên.
Nhan Ngọc Lam bị đánh tới mức choáng váng, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Phong nói - "Rồi anh sẽ phải hối hận, người anh yêu là em!"
Đường Phong không nhìn hắn, anh ngã người bất lực tựa vào sopha, tay ôm chặt hủ tro cốt trong lòng như đang ôm Diệp Vân Xuyên bằng xương bằng thịt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.