Ánh sáng biến mất, Hà Lạc phát hiện mình được truyền tống đến một khu rừng rậm. Cùng với, tên A Thố kia. Gã nhìn quanh,chửi rủa:
" Mẹ nó! Ả đàn bà Tô thị này!! Cũng đủ độc! Vậy mà dám truyền tống lão tử đến rừng rậm Phong Lâm nguy hiểm này! May mắn chỉ là phần ngoài, giải quyết nhanh rồi ra khỏi đây thôi!"
Nói rồi, hắn cười khằng khặc, từng bước đi về phía nàng...
" Tiện nhân, đừng trách lão tử giết ngươi! Muốn trách,phải trách ngươi sinh ra mệnh đã tiện, chọc vào con đàn bà Tô thị kia. Nếu không, nhìn ngươi thanh tú xinh đẹp như vậy, lão tử cũng muốn chơi đùa một chút!"
Hắn giơ chủy thủ lên,muốn kết thúc nhanh gọn. Nhưng đúng lúc này, bé gái vẻ mặt ngây ngốc kia, một tay tóm lấy cổ họng hắn, vặn một cái, đơn giản tựa như bóp chết một con gà. Gương mặt lạnh lùng của tiểu nữ hài kia, chính là hình ảnh cuối cùng gã được nhìn thấy trên cõi đời này. A Thố chết không nhắm mắt, hắn cũng không biết vì sao bản thân phải chết.
Hà Lạc nhíu mày, nàng cảm nhận được khi giết A Thố, cóthứ sức mạnh gì đó trong nàng đang kêu gào muốn thoát ra:
" Đó chính là sức mạnh chưa được giải phóng triệt để của ngươi. Rừng rậm Phong Lâm này cũng không tồi, ở lại đây 3 năm , kĩ năng chiến đấu của ngươi sẽ khá hơn. Từ hôm nay , ngươi bắt đầu học kĩ pháp được rồi!"
Hà Lạc không cảm xúc nhìn lên bầu trời, dù không biết phía trước là cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-dao/2918016/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.