Sau khi ta đàn xong khúc nhạc, cũng không có người đến làm khó ta nữa, nhưng ánh mắt Linh Chiêu nhìn ta lại có thêm vài phần uất hận. Ta không rảnh bận tâm, trong lòng chỉ nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tư Mã Cẩn Du. Nhưng Tư Mã Cẩn Du cũng không tới tìm ta gây phiền toái, mà lại sớm rời khỏi yến tiệc.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Khi yến hội chấm dứt, huynh trưởng bị các bạn đồng liêu giữ lại nâng cốc nói chuyện phiếm, ta đành phải về phủ một mình. Rất nhanh đã về tới Vương phủ, ta lặng lẽ dặn phu xe rẽ vào một con ngõ, xe dừng lại cách Tần Lâu Sở Quán chỉ hơn trăm bước.
Ta nói với phu xe là thiên kim Công bộ Thượng thư đã hẹn ta, ta sẽ tới nơi hẹn một mình, một nén nhang sau sẽ trở lại.
Ta tiến vào Nam Phong Quán, tú bà tinh mắt thấy ta, nhưng cũng không lên tiếng, mà nhắm mắt lại coi như không nhìn thấy gì. Chỉ có lúc này, ta mới phát hiện có quyền thế thật tốt, nghĩ đến lúc Tư Mã Cẩn Du chỉnh ta, chắc cũng có cảm nhận như này.
Ta vụng trộm tiến vào Nghênh Phong Các.
Dịch Phong ngừng cởi áo, tựa nửa người vào cửa sổ, ánh trăng cô đơn, nhưng dáng người của Dịch Phong còn cô đơn hơn. Ta khẽ bước tới, Dịch Phong cũng không quay đầu lại nhìn ta mà thản nhiên nói:
“Quận chúa thật có nhã hứng, sắp nửa đêm rồi còn tới chỗ tôi.”
Ta sờ sờ mũi, hỏi: “Sao ngươi biết là ta?”
“Ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-2/3187939/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.