Thẩm Hoành thật lợi hại, dưới tình huống xung quanh không có gia vị lẫn đồ dùng nhà bếp gì mà vẫn có thể làm được món Gà lá chuối ngon đến vậy. Chờ ta ăn no nê xong, Thẩm Hoành rất săn sóc đưa cho ta một cái hồ lô, “Uống chút nước cho thông cổ họng.”
Ta uống vài ngụm nước, trong lòng có chút cảm thán: Đúng là có sư phụ liền có tất cả mà.
Ta trả hồ lô lại cho Thẩm Hoành, “Sư phụ cũng uống chút đi.”
Vẻ mặt của Thẩm Hoành liền thỏa mãn, khiến ta cảm thấy công lao của lời này có thể sánh với chắp tay vái tạ non sông gấm vóc. Cẩn thận ngẫm lại, hình như điểm thỏa mãn của Thẩm Hoành không giống với tính cách bên ngoài của hắn. Mỗi lần đều vì lời nói vô tâm của ta mà vẻ mặt tươi cười, rồi lại vì những suy nghĩ cá nhân ta lỡ thốt ra mà lạnh mặt.
Hay cao nhân ẩn mình nơi núi rừng đều… khó hiểu như vậy?
Nhưng cũng phải nói lại, ta thật sự tò mò sao Thẩm Hoành có thể tìm được ta. Ta hỏi:
“Sư phụ, sao đột nhiên người lại tới Tướng Quốc Tự đánh cờ với Liễu Không đại sư vậy?”
Thẩm Hoành trả lời: “Sau khi ta hồi phủ liền nghe hạ nhân nói con đi Tướng Quốc Tự với Thái tử, ta liền biết có chuyện không ổn. Thái tử có ý không tốt, sao ta có thể để A Uyển thành quân cờ của Thái tử chứ? Trước kia, ta từng có giao tình với Liễu Không đại sư, lần này tới đây liền nhờ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tam-2/3187933/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.