Trời vừa mới sáng, trên đường đã có không ít người đi đường. Diện mạo của Thẩm Hoành lại quá mức xuất chúng, nên không tiện nói chuyện ở chỗ đông người, hơn nữa ta cũng rất sợ tai vách mạch rừng. Đành theo Thẩm Hoành trở về Vương phủ.
Ta cũng không quanh co lòng vòng, mà nói thẳng vào vấn đề chính: “Xin sư phụ...”
Ta đang muốn hỏi —— Xin sư phụ hãy nói thật cho con biết, rốt cuộc người muốn làm gì?
Nhưng Thẩm Hoành lại hỏi như vậy, rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian, ta nhíu mày nói: “Nói xong rồi ăn cũng không muộn.” Ta hơi ngừng lại, chuẩn bị hỏi lại, Thẩm Hoành bỗng nhiên vẫy tay, vừa lúc có một nha hoàn đi qua đây, thi lễ một cái, “Tham kiến Thẩm công tử.”
Khi ánh mắt chuyển sang người ta, lại lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thu lại ngay lập tức, “Quận chúa vạn phúc.”
Bấy giờ ta mới nhớ ra mình đang mặc y phục của gã sai vặt, đêm qua Tư Mã Cẩn Du im hơi lặng tiếng bắt ta đi, Bích Dung và Lê Tâm sáng sớm không thấy ta, chắc chắn sẽ đi bẩm báo cha mẹ. Hôm nay trở về, vẫn nên đi thỉnh an cha mẹ trước.
Nếu như để chuyện ầm ĩ lên thì đối với ai cũng không có lợi.
Thẩm Hoành nói với nha hoàn: “Đi gọi A Thanh tới.”
Nha hoàn đáp “Dạ”.
Thẩm Hoành quay sang nới với ta: “Trước khi xuất phủ ta đã nói rõ với Vương gia và Vương phi, bọn họ cũng hiểu rõ tình huống hiện nay, chỉ nói con về rồi thì cứ an tâm nghỉ ngơi.”
Ta cũng không phải người mọi hỉ nộ ái ố đều thể hiện trên mặt, vả lại hôm nay tâm tình của ta thật sự không thoải mái, lại càng thể hiện ra một bộ mặt không chút thay đổi, nhưng Thẩm Hoành lại rất lợi hại, có thể đoán được gần hết tâm tư của ta.
“Người con không được khoẻ, nếu ăn sáng trễ, tác dụng của thuốc cũng chỉ có thể làm nhiều công ít[1]. A Uyển, ta biết con có chuyện muốn nói với ta, ta cũng có lời muốn nói với con, nhưng cũng không cần phải nói ngay bây giờ, chúng ta ăn sáng trước, đừng làm hại thân thể của mình, được không?” Trong lời nói của Thẩm Hoành có ý cầu xin, nhất là hai chữ “được không” cuối cùng, lại càng ăn nói khép nép, giống như nếu ta không chấp nhận thì sẽ thành người có tội ấy.
[1] Làm nhiều công ít: sử dụng nhiều nhưng tác dụng không được bao nhiêu.
Có lẽ sợ ta không đáp ứng nên Thẩm Hoành lại nói: “Bữa sáng hôm nay là đêm qua ta đã dặn A Thanh làm, tất cả đều hợp khẩu vị của con. Ta còn mới sáng tác một khúc đàn, có thể góp vui cho con dùng bữa.”
Hắn thật cẩn thận nhìn ta, “A Uyển, chúng ta ăn sáng trước nhé?”
Dù Thẩm Hoành tự mình làm đồ ăn hay là dặn người khác làm, thì chắc chắn sẽ phù hợp khẩu vị của ta, mỗi lần ăn lại muốn ăn nữa. Khúc đàn của Thẩm Hoành cũng là thứ ta luôn tâm niệm. Hiện giờ hắn đang quăng một mồi nhử cực lớn trước mặt ta.
Ta là con cá đói vài ngày dưới nước, mồi đã ném xuống, ta chỉ hơi ngập ngừng cho có rồi không chút do dự cắn vào.
“Dạ.”
Gương mặt của Thẩm Hoành ngập tràn vẻ mừng rỡ, “Tới viện của con hay của ta?”
Ta nói: “Đến viện của con đi.”
Không đến thời gian nửa nén hương, A Thanh đã bưng đồ ăn sáng nóng hổi tới, cũng mang đến ngũ huyền cầm của Thẩm Hoành. Ta và Thẩm Hoành ngồi trong lầu Tây, Lê Tâm và Bích Dung đứng hầu ở một bên.
Trong bát gốm sứ trắng đựng cháo lá sen, bánh bao và bánh nướng áp chảo còn bốc hơi nóng, càng nhìn ta lại càng thèm ăn. Thẩm Hoành khẽ gảy dây đàn, khúc mới dần thành, khúc nhạc dạo lần này hơi thanh nhã, như tiếng suối chảy róc rách giữa khe suối trong núi rừng, gợi lên sự trong trẻo động lòng người.
Vài thìa cháo đưa vào miệng, ta nghe như si như say, ta như bay theo khúc đàn tới nơi núi rừng sâu thẳm, ta như thấy được dòng suối trong vắt có thể thấy đáy, Thẩm Hoành đang ngồi trên tảng đá, tay áo tung bay, thanh nhã tuấn dật.
Ta nhất thời quên mất muốn nói cái gì với Thẩm Hoành, ngay cả Bích Dung và Lê Tâm rời đi khi nào cũng không hay.
Cho đến khi hết một khúc, ta mới hoàn hồn lại.
Thẩm Hoành mỉm cười với ta, ngón tay giữa gảy nhẹ, lại là khúc đàn tựa nước chảy mây trôi. Ta cúi đầu tiếp tục dùng bữa, ăn hơn nửa bát cháo lá sen, ăn một cái bánh bao và một nửa cái bánh nướng áp chảo, trong bụng cũng có phần no.
Ta nhấp một ngụm trà, chống tay nhìn Thẩm Hoành.
Thẩm Hoành cuối cùng cũng dừng lại, từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh ta, “No rồi?”
Ta gật đầu.
“Tốt lắm, A Uyển, ta có lời muốn nói với con.” Thẩm Hoành không cho ta có bất kỳ cơ hội mở miệng nào mà trực tiếp nói: “Dù kiếp trước ta là ai, ta đã làm gì, cũng đã là chuyện của kiếp trước, không hề liên quan tới kiếp này. Trước đây, ta đúng là có dụng ý khác khi muốn tiếp cận con, nhưng đây là chuyện lúc trước. Bây giờ, người đứng trước mặt ta là Tiêu Uyển, mà hiện tại ta cũng chỉ là Thẩm Hoành, là sư phụ của Tiêu Uyển.”
Ta hơi ngẩn ra, chưa từng đoán trước Thẩm Hoành sẽ nói những lời như này.
Khi biết kiếp trước của Tư Mã Cẩn Du là Tần Mộc Viễn, trong lòng ta ít nhiều gì cũng đoán được kiếp sau của Thẩm Yến cũng có thể đang ở bên cạnh ta. Vốn nghĩ Dịch Phong là Thẩm Yến, nhưng trải qua chuyện lần này của Bích Dung thì ta liền phủ định.
Nếu Dịch Phong không phải Thẩm Yến, vậy... người xung quanh ta cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Hoành.
Ta tính hôm nay sẽ nói rõ với Thẩm Hoành, nói cho hắn biết cầu về cầu đường về đường, sau này đừng tới làm phiền ta nữa, đang chọn lọc ngôn từ thật kỹ càng, không ngờ Thẩm Hoành lại chủ động nói ra một phen như vậy, làm những câu từ đã chuẩn bị ban đầu cũng không được dùng đến.
So sánh với người chuyên kiếm chuyện như Tư Mã Cẩn Du, ta nghĩ ta có thể hiểu được vì sao Tạ Uyển lại chọn Thẩm Yến chứ không phải Tần Mộc Viễn.
Mà lời này của Thẩm Hoành thật cao minh, ta vốn muốn mượn chuyện này đuổi hắn ra khỏi Vương Phủ, nhưng hắn lại nói như thế, nếu ta còn tiếp tục tra cứu, sẽ khó tránh khỏi có vẻ làm kiêu. Nếu Thẩm Hoành có thể bỏ qua chuyện kiếp trước, ta đây cũng cảm thấy mừng rỡ an lòng.
Vẻ mặt khó chịu hồi lâu cuối cùng cũng thả lỏng, ta nói: “Sư phụ cần phải nhớ kỹ những lời người nói hôm nay.”
Thẩm Hoành như thở phào nhẹ nhõm, “Ừ.”
Đồ ăn sáng trên bàn còn hơn một nửa, mẹ hay dạy ta phải biết tiết kiệm chi phí ăn mặc, ta đành múc cho Thẩm Hoành bát cháo lá sen, “Sư phụ đàn lâu như vậy chắc cũng mỏi rồi. Ăn chút cháo ạ.”
Trong mắt Thẩm Hoành chứa ý cười, bàn tay xoa đầu ta.
Ta theo bản năng tránh đi, cảnh giác nhìn Thẩm Hoành.
Bàn tay Thẩm Hoành cứng đờ, mặt mày ảm đạm, ta quan sát cực kỳ cẩn thận, đang định mở miệng giải thích, Thẩm Hoành đã khôi phục lại bình thường, khó khăn thu tay lại rồi nói:
“Trên đầu A Uyển có lá rụng.”
Ta vươn tay lên sờ đầu.
Thẩm Hoành mặt không đổi sắc nói: “Đã bị vi sư nhặt rồi.”
Ta cũng không biết Thẩm Hoành nói thật hay giả, nhưng ánh mắt của hắn cực kỳ chân thành tha thiết, ta nghĩ chắc là hắn nói thật, liền không so đo nữa. Nhưng mà trái lo phải nghĩ một lượt, vẫn cảm thấy có mấy lời thích đáng phải nói rõ ràng.
Khi Thẩm Hoành chuyên tâm ăn cháo, ta hắng giọng, nói: “Sư phụ nghĩ gì trong lòng, A Uyển cũng không xen vào, nhưng kính xin sư phụ nhớ cư xử đúng mực. Sư phụ đối xử tốt, sau này con cũng sẽ hiếu kính sư phụ. Mấy ngày nay bị chuyện kiếp trước quấn lấy khiến tính khí nóng nảy, A Uyển thật sự không muốn bị chuyện kiếp trước của mình quấy nhiễu...”
Cháo trong chén của Thẩm Hoành còn dư hơn nửa, hắn bỗng nhiên hạ thìa xuống, ta thấy vẻ mặt hắn giống như khó có thể nuốt được nữa. Ta hơi dừng lại, “Không ăn nữa?”
Thẩm Hoành giật giật khóe miệng, “Không ăn nữa.”
“Con nói tiếp...”
Sắc mặt Thẩm Hoành rất khó coi, như đang cố nén cái gì đó, cả khuôn mặt căng cứng, nhưng hắn vẫn nặn ra một nụ cười khó coi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ta tiếp tục nói: “Thật ra thì nói đến nói đi cũng chỉ có những ý ấy, với sự thông minh của sư phụ, nhất định có thể hiểu được A Uyển đang nghĩ gì.”
Thẩm Hoành nhẹ nhàng gật đầu.
Kỳ thực kiếp trước xảy ra chuyện gì, ta cũng chưa hiểu rõ.
Nhưng ta cũng khá hiểu Tạ Uyển nghĩ gì trong lòng. Chuyện kiếp trước, lúc Tạ Uyển chết coi như đã kết thúc, bất luận Tạ Uyển khi còn sống đã làm sai điều gì, hay làm chuyện tàn nhẫn không có tính người gì, thì sau khi chết đi, nàng ta đã bị nhốt trong hang động sâu thẳm dưới Địa phủ, không được đầu thai mà phải chịu nỗi cô độc hơn trăm năm cũng coi như đã bị trừng phạt nặng rồi.
Giết người thì phải đền mạng, cướp của thì phải vào lao ngục chịu tội.
Mà Tạ Uyển kia hơn một trăm năm chịu trừng phạt giờ cũng đến lúc xóa bỏ những tội lỗi trước kia thôi? Chớ nói chi bây giờ đã chuyển sang kiếp sau rồi.
Ta suy nghĩ cẩn thận.
Nếu không muốn tiếp tục bị quấy rầy, cách tốt nhất chính là phá bỏ mối ràng buộc ấy, những người có liên quan đến kiếp trước hiện nay xem ra có bốn người —— Tư Mã Cẩn Du, Dịch Phong, Thẩm Hoành và Bích Dung.
Bích Dung đã giải quyết.
Thẩm Hoành cũng khá phối hợp, chỉ cần hắn không nhắc tới kiếp trước, ta sẽ chỉ coi hắn là Thẩm Hoành. Trước đây ta muốn đuổi hắn ra khỏi phủ, kỳ thật nghĩ lại cũng chỉ là vọng tưởng thôi, lấy sự tín nhiệm của cha dành cho Thẩm Hoành, nếu ta đuổi hắn ra khỏi phủ, có lẽ chỉ có thể dọn đồ theo hắn thôi.
Về phần Dịch Phong, ta tới giờ vẫn chưa biết hắn là ai. Nhưng nhìn biểu hiện của hắn, chắc hắn cũng không tiếp xúc nhiều với ta. Có cái gọi là nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt ta thì mọi chuyện đều ổn.
Còn lại kẻ cuối cùng cũng là kẻ khó chơi nhất chính là Tư Mã Cẩn Du, ta đang đau đầu cũng vì hắn, trừ thắp hương bái Phật khẩn cầu Phật tổ đừng để hắn thuận lợi lên ngôi ra, ta cũng không nghĩ ra cách nào để thoát khỏi Tư Mã Cẩn Du.
Nhớ tới Thẩm Hoành mưu hay chước giỏi, ta phục hồi tinh thần, hỏi: “Sư phụ, người nói cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế này, người thắng sau cùng sẽ là Thái tử hay Tam hoàng tử?”
Thẩm Hoành nhìn ta chằm chằm, hỏi ngược lại: “Con muốn ai thắng?”
Ta đương nhiên nói: “Chỉ cần không phải Thái tử thì ai cũng được.”
Ta gật đầu, “Chỉ cần có liên quan đến kiếp trước thì con đều không thích!” Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoành khác thường, ta vội nói: “Dĩ nhiên sư phụ không giống hắn. Trong lòng con sư phụ giống như huynh trưởng ấy.”
Thẩm Hoành than nhẹ một tiếng, mới nói: “Tâm nguyện của A Uyển sẽ thành hiện thực.”
Ta vừa nghe, liền cảm thấy mừng rỡ. Mọi chuyện phiền lòng mấy ngày nay đều trở thành hư không, tân đế đăng cơ, Tư Mã Cẩn Du tuyệt đối không có khả năng sống thoải mái được, đến lúc đó hắn còn tự thân khó bảo toàn, chắc chắn cũng không để ý đến ta nữa.
Chỉ cần nhịn một chút, nhịn chút nữa thôi, nhịn đến khi tân đế lên ngôi thì ta sẽ được giải thoát.
Phiên ngoại sư phụ (1)Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một cô bé mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây.
Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại.
Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng —— Con gái của ân nhân.
Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từ “võ công cái thế” cũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn.
Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến.
Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1].
[1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia.
Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, mắt thấy sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó.
Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn.
Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, “Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường.”
Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.
…
Ở trong mắt Thẩm Yến, Tạ Uyển là đồ nhi thông minh lanh lợi, dù hắn dạy cái gì, Tạ Uyển cũng nhanh chóng hiểu được, đôi lần ra ngoài hành y, có Tạ Uyển ở bên hỗ trợ, giúp hắn giảm bớt không ít gánh nặng.
Thẩm Yến rất yêu mến Tạ Uyển.
Chẳng qua, Thẩm Yến luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền, biết mình là người vô tâm, có thể nói là cực kỳ xa lạ với chữ tình. Thỉnh thoảng bắt gặp tia tình ý không giấu được trong mắt Tạ Uyển, Thẩm Yến cũng không nhìn ra manh mối gì, ngược lại còn khẽ vuốt đầu Tạ Uyển khen ngợi, “A Uyển học giỏi.”
Khi Tạ Uyển đụng chạm người Thẩm Yến, khuôn mặt liền đỏ như mông khỉ.
Thẩm Yến phát hiện, chỉ nghĩ Tạ Uyển không khoẻ, khi muốn bắt mạch hộ nàng, Tạ Uyển lại cúi đầu nói mình không sao.
Thẩm Yến cũng coi như không có gì.
Đến khi Thẩm Yến cuối cùng cũng hậu tri hậu giác[2], tình huống đã là tên đã lên dây không thể không bắn. Công chúa Ninh An Nam triều khí thế bức người, sau lưng Thẩm Yến còn có Thẩm gia và Thiên môn, uy nghiêm của Thiên gia há có thể bị một bang phái lớn của giang hồ coi rẻ?
[2] Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Vô Song công tử phẩm hạnh thanh cao, tính tình cao ngạo, sao có thể cúi đầu trước thế lực của Hoàng gia?
Nhưng vào lúc này, Tạ Uyển lại thổ lộ lòng mình với Thẩm Yến.
Hắn hết sức kinh ngạc, lời của Tạ Uyển không khác gì tiếng sấm trời vang dội vào đầu hắn, vẻ mặt không biểu tình nay cũng phải nứt ra. Sau khi Thẩm Yến gia nhập Thiên môn thì hắn đã có dự định cô độc tuổi già cho đến chết, nhưng lúc này, Thẩm Yến hiểu rõ, cách giải quyết việc này của tiểu đồ nhi là cách tốt nhất.
Hắn im lặng hồi lâu, nhưng vẫn chưa nhận lời Tạ Uyển.
Có lẽ bị tư tâm quấy phá, hoặc có lẽ Thẩm Yến đã quên, nên hắn vẫn chưa thẳng thắn nói cho Tạ Uyển biết hắn là người vô tâm vào lúc này.
Sau đó, Thẩm Yến cưới Tạ Uyển, Công chúa Ninh An biết khó mà lui, việc này xem như kết thúc viên mãn. Với Tạ Uyển mà nói, nàng vô cùng khát khao cuộc sống sau này, người sống trên đời, có thể gả cho người mình yêu được bao nhiêu? Với Thẩm Yến mà nói, cũng là gió yên biển lặng, trước kia vẫn luôn có tiểu đồ nhi đi phía sau, nay đi phía sau vẫn là Tạ Uyển như trước.
Tạ Uyển vẫn gọi hắn là sư phụ như trước, khi ra ngoài hành y, Tạ Uyển thỉnh thoảng cũng đi với hắn.
Bích Đồng nói hai người bọn họ phu thê tình thâm, như hình với bóng.
Thẩm Yến vốn không biết nên đối đãi với thân phận đã chuyển biến của Tạ Uyển như thế nào, nghe lời này của Bích Đồng, mỗi lần hành y đều mang Tạ Uyển theo. Nhưng sau này, Tạ Uyển lại không muốn đi với hắn nữa, còn nguyên nhân, Thẩm Yến vẫn đều không đoán ra.
Cho đến khi võ công bị phế, Thẩm Yến mới biết được nguyên nhân.
Khi bệnh nhân hỏi nữ tử bên người hắn là ai, hắn luôn trả lời theo thói quen: “Đồ đệ của ta, Tạ Uyển.”
Mỗi lần hắn nói như vậy, vẻ mặt của A Uyển đều ảm đạm. Lúc ấy hắn cũng không để ý, sau này mỗi khi nhớ lại đều có suy nghĩ biết vậy chẳng làm.
…
Thành thân mấy năm, với phu thê mà nói, trừ chuyện trên giường Thẩm Yến có thẹn với Tạ Uyển ra, thì những mặt khác Thẩm Yến đều làm cũng không tệ, không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, khi ở nhà luôn ở bên Tạ Uyển.
Tạ Uyển muốn cái gì, chỉ cần nàng mở miệng, hắn chắc chắn sẽ cố gắng tìm, cũng không để nàng thất vọng. Mặc dù nàng đã tính kế hắn chuyện trên giường, nhưng hắn cũng chưa từng trách móc nàng, chỉ cho là tâm tính của nàng không tốt nhất thời bướng bỉnh.
Kỳ thật nghĩ kỹ lại, tuy nói là thành thân, thân phận có thay đổi, nhưng ở trong lòng hắn thì Tạ Uyển vẫn là đồ đệ của hắn.
Tạ Uyển coi Thẩm Yến là phu quân.
Thẩm Yến coi Tạ Uyển là đồ đệ.
Chỉ là có vài việc không phải vô tâm là có thể quên không còn chút gì, như việc thành thân đã năm năm, Thẩm Yến dần dần có thói quen uống canh Tạ Uyển tự tay làm, mặc xiêm y của tiệm y phục bên ngoài vẫn cảm thấy Tạ Uyển làm thoải mái hơn, hay như khi ở trong phòng xem sách thuốc, Thẩm Yến cũng có thói quen vừa nhấc mắt liền có thể nhìn thấy Tạ Uyển ngồi im lặng không nói tiếng nào bên cạnh hắn.
Thẩm Yến nhận ra có chút không ổn.
Tính tình của Tạ Uyển trong ấn tượng không phải như thế này, cũng không biết sao lại đột nhiên biến thành hiền thục văn tĩnh như thế.
Hắn nói: “A Uyển, hình như nàng thay đổi không ít.”
Tạ Uyển mừng rỡ, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn nở rộ rực rỡ. Thẩm Yến không biết vì sao Tạ Uyển lại vui như vậy, Tạ Uyển chỉ nghĩ cố gắng nhiều năm cuối cùng đã có chút thành quả, sư phụ đã bắt đầu để ý tới cảm xúc của nàng.
Cứ tiếp tục như vậy, qua năm sáu năm hoặc là bảy tám năm, sư phụ sẽ từ từ thích nàng.
Thẩm Yến tất nhiên không biết Tạ Uyển nghĩ gì trong đầu, hắn cảm thấy cứ sống như vậy cũng không tồi, nếu phải sống hết đời thì hắn cũng không ngại.
…
Khi Công chúa Ninh An triệu Thẩm Yến tiến cung bắt mạch cho nàng, Tạ Uyển đã mang thai tới tháng thứ tám. Thẩm Yến tính ngày về, vừa vặn có thể trở về khi Tạ Uyển sinh. Trước khi rời đi, Tạ Uyển lại tuỳ hứng nói lung tung khiến Thẩm Yến trách mắng nàng.
Hắn cũng không phải vì Công chúa Ninh An mà mắng Tạ Uyển, mà vì hắn làm sư phụ của nàng sắp được mười năm, nàng lại có thể nói ra lời nói vi phạm tâm phụ mẫu của đại phu như vậy, quả thật làm cho hắn cực kỳ thất vọng.
Sau khi từ trong cung đi ra, sớm hơn hai ngày so với dự tính ban đầu, nhưng Thẩm Yến vẫn ra roi thúc ngựa vội vàng trở về như trước. Không ngờ đi được nửa đường lại biết tin giáo đồ Ma giáo tập kích Thiên môn, hiện giờ Thiên môn chỉ còn lại mười người đang liều chết chống đỡ.
Thẩm Yến không thể chối từ, liền quay đầu chạy về phía Thiên môn.
Cùng chiến đấu với chúng giáo đồ của Ma giáo trong nửa tháng, lấy sức một người chống lại công kích của trăm người.
Cuộc chiến giữa Thiên môn và Ma giáo, cuối cùng Thiên môn thắng hiểm. Ma giáo bị diệt, Thiên môn đại thương nguyên khí, Thẩm Yến cũng bị trọng thương. Đúng lúc này, tin Tạ Uyển chết vì khó sinh truyền vào tai hắn, Thẩm Yến phun một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Trưởng lão Thiên môn tìm không ít cách chữa cho Thẩm Yến, đáng tiếc đều không có hiệu quả. Sau đó, trưởng lão Thiên môn tìm được phương pháp tìm đường sống trong chỗ chết từ trong sách cổ, phế một thân võ học của Thẩm Yến, nhưng cứu về một mạng của Thẩm Yến.
Sau khi Thẩm Yến tỉnh lại, chỉ cảm thấy buồn đau trong lòng, nhớ tới tin đã nghe được trước khi hôn mê, cũng không quan tâm đã khoẻ lại chưa mà ngựa không dừng vó chạy về. Khi về tới phòng nhỏ trên núi, bên trong không một bóng người, trên bàn ngày thường sạch sẽ nay đã phủ kín tro bụi, trên giường còn loang lổ vết máu.
Dường như có cái gì đó đánh mạnh vào lồng ngực của hắn, làm hắn đau như bị kim châm muối xát.
Hắn bỗng chốc không phân biệt được bốn phương tám hướng, thậm chí không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bỗng nhiên, Thẩm Yến lao xuống núi như bị điên, hắn chạy thẳng đến Tạ phủ. Tạ Nam Phong vốn rất yêu thương Tạ Uyển, nay biết tin Tạ Uyển chết vì khó sinh, những bất mãn trước kia vì con gái không để ý luân lý cương thường đều biến mất hoàn toàn, chỉ trút hết cơn giận lên người Thẩm Yến.
“A Uyển là con gái của Tạ Nam Phong ta, ai cũng không thể cướp con bé đi! Cho dù chết, cũng chỉ có thể chôn ở Tạ gia chúng ta!”
Thẩm Yến không lên tiếng.
Hắn quỳ trước cửa Tạ phủ bảy ngày bảy đêm, mãi đến ngày thứ tám, khi Thẩm Yến cuối cùng cũng không chống đỡ được, sắp té xỉu, thì Tạ Nam Phong mới đi ra.
Thẩm Yến nói: “Con không chăm sóc A Uyển tốt, là lỗi của con. Nhưng khi còn sống, A Uyển là thê tử của con, sau khi chết cũng là thê tử của con. Xin nhạc phụ đem thi thể của A Uyển trả lại cho con.”
Tạ Nam Phong có thể nói là vừa yêu vừa hận Thẩm Yến, yêu kỳ tài lại hận hắn hại con gái mình mê mẩn đến mạng cũng không còn. Chỉ là mấy ngày nay, Tạ Nam Phong cũng đã nghĩ thông suốt, khi A Uyển còn sống đã bất chấp tất cả cũng muốn gả cho hắn, sau khi chết cũng sẽ nhớ hắn như trước.
Cuối cùng, Tạ Nam Phong vẫn để Thẩm Yến mang A Uyển đi.
Khi trở về núi, Thẩm Yến mở quan tài ra. Trong quan tài có hai người đang nằm, một lớn một nhỏ, Bích Đồng sưng đỏ mắt nói với Thẩm Yến:
“Công tử, phu nhân sinh một tiểu tiểu thư.”
Thẩm Yến không nói nổi câu nào, chỉ biết run người.
…
Khi Tạ Uyển còn sống, Thẩm Yến vô tâm, hắn chỉ coi nàng như đồ đệ.
Sau khi Tạ Uyển mất, Thẩm Yến không còn võ công, tình cảm bị bỏ nhiều năm nay đã quay trở lại, mỗi lần nhớ lại những chuyện khi Tạ Uyển còn sống, hắn phát hiện Tạ Uyển ở trong lòng hắn đã sớm không phải đồ đệ, mà là thê tử của hắn.
Ở trong căn phòng này, mỗi một chỗ đều có dấu vết của A Uyển.
Thẩm Yến không ra ngoài hành nghề chữa bệnh nữa, chỉ vô tri vô giác ở trong phòng nhỏ. Việc mỗi ngày nhất định phải làm là ở dưới cây đào với A Uyển, cùng dùng cơm với nàng, cùng nói chuyện với nàng.
Hắn cảm thấy mình bị điên rồi, mỗi ngày đều dựa vào việc nhớ lại những chuyện đã qua để sống qua ngày, khi nhớ tới một ít chi tiết nhỏ mới có liên quan tới A Uyển, hắn liền cực kỳ hứng thú chạy tới kể trước mộ của nàng.
Bích Đồng nhìn mà lệ rơi lã chã, “Công tử, phu nhân ở dưới suối vàng có biết cũng không muốn thấy bộ dáng này của người đâu.”
Bích Đồng giật mình, “Công tử, người muốn đi đâu?”
Còn chưa nói xong, Thẩm Yến đã nhảy lên ngựa, chạy xuống chân núi. Thẩm Yến xuất sư từ Thiên môn, là Thủ tịch[3] đại đệ tử của Thiên môn, hắn biết Đại trưởng lão của Thiên môn có một bí thuật.
[3] Thủ tịch: đứng đầu.
Thẩm Yến gõ cửa mời Đại trưởng lão ra.
Đại trưởng lão hỏi: “Không hối hận?”
Thẩm Yến không chút do dự, “Không hối hận.”
Đại trưởng lão bấm đốt tay tính toán, nói: “Nếu muốn mang trí nhớ của kiếp này luân hồi sang kiếp sau, từ hôm nay con phải làm đủ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện, mà không được phép thương tổn đến một người nào. Chờ con công đức viên mãn tiến vào luân hồi, Địa Tạng Bồ Tát sẽ cho con một nguyện vọng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]