Biết yêu là sẽ đau, nhưng có mấy ai có thể không yêu? Khi đi đến ngưỡng cửa của lứa tuổi trưởng thành, trong lòng con người đều dâng trào lên khát vọng tha thiết mãnh liệt. Có lẽ bởi vì nó có sức hấp dẫn đối với tất cả chúng ta. Người ta hạnh phúc vì yêu, khổ sở cũng vì yêu.
Kiếp trước, là nàng yêu hắn bằng tất cả những gì nàng có, trao cho hắn cả trái tim và sinh mệnh của nàng. Bái đường thành thân, nên duyên vợ chồng, thế nhưng mối tình lại hờ hững không bền chặt. Bởi lẽ, người đa tình chỉ có một mình nàng. Kiếp trước, là hắn vô tâm làm tổn thương nàng, khiến cho nàng đau khổ đến vạn kiếp bất phục.
Kiếp này, đổi lại là nàng vô tình tổn thương hắn, ép buộc hắn cả đời u mê. Cùng là một chữ "yêu", tại sao lại đau đớn đến vậy? Cả đời nhất kiến chung tình, kết cục nhận lại là sự bi thương cùng bội bạc. Hỏi thế gian tình là gì? Dày vò khiến đối phương đau khổ, lẽ nào ta không đau? Bất chấp yêu, cuối cùng là rơi lệ. Bất chấp nhớ, nhưng chẳng có ai bận tâm. Một kiếp lại một kiếp trôi qua, trái tim cũng đã một lần lại một lần được gột rửa. Nhưng cớ sao vết thương trong tim vẫn cứ liên tục rỉ máu không ngừng?