- Đứng lại, anh có biết tôi là ai không?
Nghe được câu này, Giang Tả khẽ bó tay, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Cô gái này chẳng lẽ không nghĩ thử một chút, người mà cô ta đang cản là ai sao?
Sau đó, Giang Tả quay người nhìn về phía đối phương:
- Cô là ai?
Cô gái kia có chút cấp bách, nói:
- Tôi, tôi không có ý, chẳng qua tôi gấp quá. Thuốc kia dùng để cứu mạng người, thực sự không có thời gian đi tìm nữa. Mười lần, thuốc kia nhiều nhất đáng giá mười ngàn, tôi trả anh một trăm ngàn, được không?
Giang Tả nhìn qua đối phương, nhàn nhạt nói:
- Nếu thuốc này tôi cũng dùng để cứu người thì sao?
Cô gái kia sững sờ, tùy tiện nói:
- Chúng tôi thực sự gấp, trễ nữa là không kịp!
- Vậy tôi cũng phải nói, tối nay không dùng thuốc này, người kia cũng sẽ chết?
Trên đời này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Cô gái kia lại nói:
- Nhưng… nhưng…
Cô gái kia còn chưa nói hết, Giang Tả đã nói thay:
- Nhưng người chết không phải người của cô, người vội không phải cô, thuốc không có tìm cố tìm, không chừng vẫn có thể tìm được. Người khác chết không quan hệ gì với cô, nhiều lắm là mặc niệm đáng thương một chút, sau đó cảm khái thế sự vô thường.
Cô gái kia ngẩn người nhìn Giang Tả.
Giang Tả lạnh lùng nói:
- Nếu chúng tôi chết không quan hệ gì với cô, cô không vội. Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-thanh-nu/3441206/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.