Chương trước
Chương sau
- Phương Thiếu Quốc, Diệp tiểu thư đến làm nhân chứng cho Đường Kim. - Ninh Tâm Tĩnh vừa tiếp lời vừa cười khổ trong lòng, nàng thực không hiểu, mới có một đêm mà Đường Kim đã thu được Diệp Tử Vân vào tay, cái này cũng quá không hợp lẽ thường đi.
- Làm chứng? – tên Phương Thiếu Quốc kia cười lạnh:
- Cô ấy có thể làm chứng cái gì chứ?
- Tối qua Đường Kim ở chung với ta cả đêm, ta đương nhiên có thể làm chứng rồi. - Diệp Tử Vận thần sắc rất bình thường, không có vì Phương Thiếu Quốc xuất hiện mà lúng túng hay lo sợ.
- Tử Vận, ta có thể xem như cô chưa từng nói lời này, bây giờ cô đi ra ngoài ngay cho ta, ta sẽ không nói chuyện này cho Đại Dân. - mặt Phương Thiếu Quốc âm trầm, ngữ khí hết sức lãnh đạm. 
- Phương tiên sinh, nếu ngươi không nghe rõ thì ta có thể nói lại lần nữa. - Diệp Tử Vân vẫn rất bình tĩnh:
- Chuyện tối qua ta ở cùng Đường Kim cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, chúng ta làm gì
cũng không cần phải báo cho người khác.
- Diệp Tử Vân, chẳng nhẽ cô không cần báo cho Đại Dân một tiếng sao? – Phương Thiếu Quốc lạnh lùng nhìn Diệp Tử Vân, trên mặt khó dấu được vẻ tức giận. 
- Lẽ nào cần sao? – Diệp Tử Vận hỏi ngược lại.
Bên này lời ra tiếng vào đã thu hút không ít người đến xem, mọi người đều biết hai bên đều làm đặc công của Ám Kiếm, sau khi làm rõ
tình huống, bọn họ cạn cmn lười nhìn Đường Kim, Con hàng này cũng nghịch thiên quá đi, tối qua vừa tới kinh thành, hôm nay đã đem vị hôn thê của Phương công tử cua tới tay rồi.
Phương Đại Dân, Phương công tử là một trong kinh thành tứ đại công tử, hắn cũng là đệ đệ của Phương Thiếu Quốc, tên Phương công  tử này cũng rất háo sắc nhưng mà không giống với Trang Minh Tinh, hắn lại thích đại gia khuê nữ, một vài nữ như của một số tiểu gia tộc chính là mục tiêu hàng đầu của hắn. 
Ở kinh thành rất nhiều gia tộc, tuy rằng siêu cấp đại gia tộc thì chỉ có vài nhà, nhưng mà vẫn còn có vô số trung đẳng gia tộc và tiểu gia   tộc, Phương gia cũng là một trung đẳng gia tộc, còn Diệp gia chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi. 
Phương Đại Dân cặp kè với không ít nữ nhân, đời sống riêng tư của không ít thiên kim tiểu thư của tiểu gia tộc cũng khá là thối nát, mà Diệp Tử Vân thì được mệnh danh là đại gia khuê nữ duy nhất ở kinh thành, khí chất đoan trang trong trắng của nàng làm vô số đàn ông đều nghĩ rằng nàng là người tốt nhất để lấy về làm vợ. 
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào trong kinh thành truyền ra một tin tức, đó là Diệp Tử Vân đã là vị hôn thê của Phương Đại Dân, từ
lúc đó trở đi, Diệp Tử Vận dường như biến thành của riêng” của Phương Đại Dân.
Nghe nói Phương công tử đang muốn chọn một ngày lành tháng tốt để đem Diệp Tử Vân đón về dinh, mà trong khoảng thời gian này
Phương Đại Dân cũng không có tiếp xúc với nàng, bởi vì Diệp Tử Vân là đại gia khuê nữ chân chính cho nên hắn muốn đợi đến đêm
động phòng hoa chúc mới...hehe
Phương Đại Dân không làm gì Diệp Tử Vân, tất nhiên hắn càng không thể để người khác đụng tới nàng. Đoạn thời gian này nếu như có
kẻ nào dám đến gần Diệp Tử Vận đều phải nhận lấy kết cục rất bị thảm, nghe nói có vài thanh niên chỉ là tán gẫu với Diệp Tử Vân vài câu đã bị đánh gãy răng. 
Nhưng mà bây giờ Đường Kim lại dám đụng vào Diệp Tử Vân, nếu như Phương Đại Dân biết được nhất định sẽ phát điên mất.
Đương nhiên cái gọi là kinh thành từ công tử đối với Ám Kiếm mà nói cũng không có gì đáng sợ, nhưng mà vị Phương công tử này lại không như thế, không chỉ có đại ca Phương Thiếu Quốc là một trong những Ngân Kiếm đặc công, cha của hắn Phương Hàn còn là một  trong những lãnh đạo cao tầng của Ám Kiếm. 
Bởi vì như thế cho nên Ninh Tâm Tĩnh mới nghĩ rằng Diệp Tử Vân không đến làm chứng có khi còn tốt hơn, còn những người khác trong Ám Kiếm thì đang nghĩ con hàng Đường Kim này muốn nghịch cmn thiên rồi.
Đương nhiên mọi người đều không hiểu một chuyện, rằng Diệp Tử Vận được xưng là kinh thành đệ nhất đại gia khuê nữ kia sao có thể
dễ dàng bị Đường Kim thu vào tay như thế?
Câu trả lời của Diệp Tử Vân làm Phương Thiếu Quốc rất phẫn nộ, nhưng hắn không có lập tức phát hỏa với nàng mà quay sang phía
Đường Kim, ánh mắt sắc bén, ngữ khí bằng lãnh:
- Đường Kim, ngươi nên hiểu rằng kinh thành không phải là nơi nhỏ bé như Ninh Sơn kia, nữ nhân ở đây không phải ngươi có thể tùy
tiện đụng vào được.
Đường Kim nhìn Phương Thiếu Quốc đầy khinh bỉ, hắn dùng một tay ôm lấy Diệp Tử Vân, một tay thò vào trong áo nàng:
- Tối hôm qua ta đụng qua rồi, bây giờ lại đụng nữa, ngươi làm gì được ta?
Kiêu ngạo, thái độ thật là hung hăng càn quấy!
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, Đường Kim quả thật là chẳng biết cố kị gì, cái này còn hơn cả trực tiếp tát vào mặt Phương
Thiếu Quốc.
- Đường Kim, mau bỏ Tử Vận ra, chúng ta quyết đấu! – Phương Thiếu Quốc ngiến răng nghiến lợi nói.
- Quyết đấu?
Đường Kim đem cánh tay từ trong áo Diệp Tử Vân bỏ ra ngoài, tuy nhìn bề ngoài Diệp Tử Vận khá là đoan trang nhưng mà cái bộ phận
nào đó cũng thật là lớn, thật là co dãn kinh người a. Tất nhiên Đường Kim cũng không coi Diệp Tử Vân là nữ nhân của mình, nếu không
hắn đã không làm như thế với nàng trước mặt mọi người.
- Dám không? Nếu sợ thì mau cút khỏi Ám Kiểm đi! – Phương Thiếu Quốc lạnh lùng nói.
- Tại sao gặp được một người bình thường lại khó như vậy chứ, Ám Kiếm quả nhiên đã bắt đầu thoái hóa, thành phần não tàn nhiều như vậy..haiz... - Đường Kim lắc đầu than.
- Đừng có phí lời, có bản lĩnh thì bây giờ lên tầng 19! – Phương Thiếu Quốc phẫn nộ gào lên.
Đường Kim đột nhiên lăng không đánh ra một chương, một cỗ khí tức vô cùng cường đại trào ra, bổ thẳng về phía Phương Thiếu Quốc.
Nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh to lớn đột nhiên xuất hiện trước người Phương Thiếu Quốc, nhanh chóng ra một chưởng đỡ lại
chưởng lực của Đường Kim.
- Bùm! Một tiếng trầm đục vang lên, sóng khí dao động mãnh liệt, thân ảnh to lớn kia lắc lư vài cái nhưng cuối cùng vẫn đứng vững, còn
Đường Kim thì vẫn đứng nguyên bất động, dường như không có việc gì hết.
- Kiếm Ngẩn lão đại. - bốn phía kinh hô một tiếng.
- Lão đại, người tới rồi. – Ninh Tâm Tĩnh cũng vội vàng chào hỏi người mới tới.
- Ngươi là lão đại của Ám Kiếm, Kiểm Ngẩn? – Đường Kim nhìn nam tử cao lớn, khẽ chau mày.
Nam tử này thân hình khôi ngô cao lớn, tướng mạo không tính là anh tuấn nhưng lại có một cỗ mị lực không thể nói nên lời, gương mặt góc cạnh như vỏ đao làm cho người này có thêm vài phần cương nghị, ánh mắt của ông ta sắc bén mà thâm thúy, dường như ẩn sâu trong đó là rất nhiều câu chuyện cũ, rất nhiều sự tích tang thương, nhưng mà Đường Kim chau mày là vì hắn phát hiện ra thực lực của Kiếm Ngân thấp hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, Kiếm Ngấn vậy mà lại không phải là người trong Tiên môn. 
- Đúng vậy, ta chính là Kiếm Ngấn. - nam tử cao lớn nhìn Đường Kim, thanh âm nhẹ nhàng:
- Đều là huynh đệ trong Đường Kim cả, ta không hy vọng giữa mọi người phát sinh bất cứ tranh đấu gì, ta hy vọng mọi người hiểu rõ, kẻ thù của chúng ta là Tiềm Long. 
- Nếu như thủ lĩnh của Ám Kiếm chỉ có thực lực như vậy thì ta không nghĩ rằng các người có thể chiến thắng Tiềm Long. - Đường Kim có chút thất vọng: 
- Chỉ cần Tiềm Long xuất ra Băng Sương sát thủ đã đủ để giết sạch các người rồi.
Bốn phía một phen tĩnh mịch, con hàng Đường Kim này thật muốn nghịch thiên rồi, dám coi thường cả Kiếm Ngấn lão đại.
- Tiểu bối vô tri, ngươi tưởng người thực sự là thiên hạ vô địch sao? – một tiếng hừ lạnh truyền tới, một bóng người lóe lên một cái đã
xuất hiện trước mặt Đường Kim.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.