- Cảm ơn.
Tần Thủy Dao hơi sững sờ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, nàng còn nhớ rõ Hoắc Mị Nhi, chỉ là thấy Hoắc Mị Nhi nói như thân quen lắm làm nàng hơi buồn bực.
- Nghe nói cậu không có việc gì, tôi thật sự rất cao hứng.
Hoắc Mị Nhi cười, lập tức nói tiếp.
- Đúng rồi, bây giờ cậu chuẩn bị đến nhà ăn à? Chúng ta đi cùng đi.
- Híc, được thôi.
Tần Thủy Dao có chút do dự, nhưng vẫn đồng ý.
- Đồ ngốc, não cô lại ẩm à à?
Tần Thủy Dao vừa mới đồng ý, một giọng nói không cao hứng truyền tới.
Tần Thủy Dao vừa nghe liền giận:
- Đường Kim chết tiệt, não cậu mới bị ẩm đấy!
- Nếu cô không muốn não ẩm thêm thì cách xa cô ta một chút.
Đường Kim nhìn Hoắc Mị Nhi, lười biếng nói.
- Tôi đi ăn cơm với ai cần cậu cho phát sao, cô ấy cũng đâu phải nam sinh?
Tần Thủy Dao tức giận trừng mắt lườm Đường Kim.
- Nếu cô muốn đi ăn cơm với nam sinh thì đúng là tôi ước còn không được.
Đường Kim ngáp một cái, sau đó không để ý tới Tần Thủy Dao, mà nhìn về phía Hoắc Mị Nhi:
- Nếu cô thức thời thì từ đâu trở về đó đi, tôi không biết cô có ý đồ gì, cũng không có hứng muốn biết, tóm lại cô cách xa chúng tôi một chút.
Hoắc Mị Nhi lộ vẻ kinh ngạc diễn cảm, lập tức tỏ ra ủy khuất:
- Đường Kim, có phải cậu hiểu lầm gì tôi...
Phải nói vẻ ủy khuất của Hoắc Mị Nhi thật sự là làm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543726/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.