Nhưng chỉ một chớp mắt sau, ánh mắt hai người thay đổi, Tống Oánh vốn dĩ phải chết đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.
- Đuổi theo!
Một người quát, sau đó chạy lên lầu, vừa rồi Tốn Oánh cách cánh của này rất gần, hắn cho là trước khi bọn hắn nổ súng nàng đã trốn vào bên trong cánh cửa.
Nhưng đáng tiếc hắn còn chưa đến cửa thì đã thấy ngực nhói đau, sức lực toàn thân như bị rút hết đi, hai chân mềm nhũn, ý thức mất dần, sinh mạng trôi đi.
Người còn lại cơ hồ cùng lúc đó ngã xuống không còn hơi thở.
Bóng người chợt lóe, Tống Oánh xuất hiện ở cửa, đóng cửa lại, sau đó đến bên hai người, lục xem giấy tờ rồi lấy điện thoại ra gọi:
- Ta là Hạt Tử, tra cho ta hai người này.
**************
Phòng của Đường Kim.
Trên cái giường ngủ không được coi là lớn có một cảnh sát chân dài cực kì xinh đẹp đang nằm đó. Hai má tái nhợt nhưng khuôn mặt nàng thỉnh thoảng có một chút ửng đỏ mê người, càng hấp dẫn hơn nữa chính là áo nàng đã được cởi ra, hai ngọn núi không lớn lắn nhưng cao vút ngạo nghễ thẳng tắp giữa trời.
Trên hai ngón núi đỏ thẫm màu máu, hình ảnh vốn làm cho người ta hoảng sợ lúc này ngược lại có sức hấp dẫn lạ kì, dù đang phải chữa thương nhưng Đường Kim cũng thấy tim đập rộn ràng.
Đường Kim không phải là bác sĩ, nhưng liếc mắt nhìn qua hắn cũng nhìn ra thương thế của Đường Thanh Thanh, một đao kia tuy lệch đi một chút không đâm vào trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543687/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.