Đường Kim và Bạch Văn đều dừng bước. Hai người quay lại, thấy một thằng béo đang chạy tới bên này.
Thằng béo này không cao, tóc húi cua, trên cổ mang một vòng vàng thô to, bước đi hai tay cũng vung
vẩy, làm người ta thấy rõ hai cái ngọc ban chỉ to đùng trên ngón cái tay trái của hắn.
- Mập mạp chết bầm, mày bị bệnh à?
Bạch Văn căm tức:
- Mày có thôi đi không? Đồ mày éo cần, bố nhặt lậu được. Là do mày không có mắt, số cũng đen. Đừng
con mẹ nó cả ngày quấn bố, mày tưởng bố mày dễ chọc hả?
- Lông trắng, mày đừng có ngang ngược với bố. Chia một nửa ra đây, nếu không thì không xong đâu!
Mập mạp hừ mạnh một tiếng:
- Bố mày đây cũng không dễ trêu, mày buôn bán lời tám mươi vạn, bố thì bị một đám mắng là ngu như
bò. Mày cũng đừng nói đạo lý, bố mày không giảng đạo lý đấy, có sao không?
- Đù, mập mạp chết bầm, mày đúng là thằng vô lại!
Bạch Văn tức giận mắng:
- Quên đi, bố đây đang có việc, éo chơi với mày. Chờ khi nào rảnh lại từ từ nói chuyện.
- Có việc?
Mập mạp nhìn Đường Kim một cái:
- Có việc thì tốt, vừa hay tao không có việc gì. Đưa trước mười vạn ra đây, nếu không hôm nay mày cũng
đừng mong làm việc.
- Người anh em, làm sao bây giờ? Thằng cờ hó này là đồ vô lại, nó suốt ngày la liếm khắp cái phố đồ cổ
này, anh cũng không sợ nó, nhưng thằng cờ hó này không sợ đánh, không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543613/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.