Bốn giờ chiều, biệt thự trên núi.
- Mẹ, con chán muốn chết rồi!
Trong phòng ngủ, Tần Thủy Dao đang càu nhàu:
- Nếu cứ thế này, con không bị sát thủ giết thì cũng tự mình chán chết.
- Dao Dao, nhẫn nại một chút. Đường Kim nói, mấy ngày nữa là giải quyết xong rồi.
Tần Khinh Vũ ôn nhu an ủi con gái.
- Nhưng thật sự quá nhàm chán a. Khó lắm mới được nghỉ dài ngày một lần, con lại phải vượt qua ở nơi
này.
Tần Thủy Dao càng nghĩ càng thấy bực.
- Dao Dao, có được tất có mất. Muốn bảo vệ những thứ có được, vậy tất nhiên phải mất đi vài thứ.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng thở dài:
- Đừng trách Đường Kim, đây không phải lỗi của nó.
- Mẹ, con biết rồi, con cũng không trách hắn. Người ta chỉ than phiền một chút thôi mà.
Tần Thủy Dao cong miệng. Nàng cũng không phải cô gái thích cố tình gây sự, chẳng qua cảm tháy mấy
ngày này quá buồn chán, tâm tình không trách khỏi kém đi.
Cuối cùng, Tần Thủy Dao lại lẩm bẩm:
- Thật quá buồn chán a, con cũng muốn tới trường.
- Bé ngốc, muốn ra ngoài hóng mát một chút không?
Một thanh âm quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, chính là Đường Kim vô thanh vô tức xuất hiện.
- Tôi có thể ra ngoài?
Tần Thủy Dao nhất thời mừng rỡ, nàng lần đầu tiên vui vẻ như thế khi nhìn thấy Đường Kim.
- Vốn không thể ra ngoài.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Nhưng mà, tôi là người tốt, giàu lòng đồng cảm. Thấy cậu chán sắp chết rồi, tôi quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543600/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.