Mà gần như cùng lúc, Hàn Tuyết Nhu cũng nghe thấy người bên kia nói:
- Tôi tìm Đường Kim.
Hai người theo bản năng đưa điện thoại ra nhìn, sau đó đưa điện thoại cho đối phương. Hóa ra vừa rồi cầm nhầm máy.
Hàn Tuyết Nhu vừa nhìn vào điện thoại, nhất thời hơi kinh hoảng:
- Mẹ, là con... Con ở đây ăn sáng... A, không đúng, là ăn trưa. Ở bên ngoài, vâng, ăn cùng bạn ạ, vừa rồi con vào phòng rửa tay... Á...
Vừa nghe điện thoại, Hàn Tuyết Nhu vừa nhảy dựng khỏi giường. Chị là vừa nhảy lên, nàng đã kêu đau đớn, lại ngã xuống giường, đồng thời còn phải giải thích với người kia:
- Không có gì đâu, không cẩn thận đụng phải góc bàn... Mẹ đến Ninh Sơn rồi sao? A, vâng! Con lập tức ăn xong, lát nữa sẽ qua đó...
Mà Đường Kim giờ phút này cũng đặt điện thoại xuống. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Ninh Tâm Tĩnh. Nhưng nàng cũng nói rất đơn giản, chỉ bảo hắn tới trụ sở một chuyến mà thôi.
- Em phải đi, mẹ em tới đây rồi, bà muốn đón em về nhà.
Hàn Tuyết Nhu không dám làm động tác mạnh, cẩn thận rời giường, đồng thời cầm khăn tắm che người lại.
- Em phải về nhà thật sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Hôm qua em nói phải về nhà, không phải gạt anh hả?
- Tết Trung Thu tất nhiên phải về rồi, em còn phải sang nhà bà ngoại nữa.
Hàn Tuyết Nhu giải thích một chút, sau đó nàng phát hiện Đường Kim vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543537/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.