- Sòng bạc cùi mía gì thế? Mới hơn năm trăm vạn đã quỵt rồi.
Đường Kim có chút bất mãn:
- Thầy Trương, đi, để em đòi nợ cho thầy.
- Tiểu đệ, đừng nháo nữa, nợ kiểu đó thì đòi làm sao?
Đường Thanh Thanh vội vàng nói.
- Tôi cũng không có mệnh dùng tiền phi nghĩa. Cho nên tôi cũng không muốn đòi nợ. Nhưng mà, Đường cảnh quan, nhất định cô phải nghĩ cách cứu Trương Tuấn Kiệt ra.
Trương Hoa Bình thành khẩn nói.
- Thầy Trương, thầy biết Trương Tuấn Kiệt bị giam ở đâu chứ?
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Trương Hoa Bình lắc đầu.
- Vậy thì phiền rồi, nếu tôi mang người đi đòi người, chẳng may không thấy Trương Tuấn Kiệt thì cậu ta sẽ gặp nguy hiểm. Đám người kia rất độc ác, không chừng sẽ làm cho cậu ta biến mất.
Đường Thanh Thanh như lẩm bẩm:
- Đám khốn kiếp kia, tôi vẫn muốn đối phó chúng, nhưng không tìm được biện pháp.
Thấy Đường Thanh Thanh như nghiến răng nghiến lợi, Đường Kim có chút kỳ quái:
- Chị Thanh, chị ghét cái sòng bạc Long Phượng kia lắm hả?
- Tiểu đệ, sòng bạc này trước đó không lâu còn gọi là sòng bạc Long Hổ, là do Phì Long và Sấu Hổ mở. Text được lấy tại Truyện FULL
Đường Thanh Thanh vừa nói là Đường Kim đã hiểu ra.
- Trên đời sao có thể có nơi làm chị Thanh không vui chứ? Đi, chúng ta đi hủy chỗ đó!
Hủy đi?
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, tiểu đệ này không định dùng lại chiêu thức đối phó Long Thành Thế Kỷ đấy chứ?
- Tiểu đệ, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543510/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.