Bên kia điện thoại trầm mặc một chút, sau đó là giọng nói ngọt ngào nhưng gần như phát điên của Hiểu Hiểu:
- Quỷ chán ghét, không thể nói chuyện khác hay sao?
- Nhưng tôi chỉ quan tâm vấn đề này a.
Đường Kim cảm giác mình rất vô tội:
- Hơn nữa, không phải cô phải báo cáo chuyện này cho tôi hay sao?
- Ê, quỷ chán ghét, tôi nói lại lần nữa, tôi không biết!
Hiểu Hiểu thở phì phì nói.
- À, vậy thì thôi, tôi đi ngủ!
Đường Kim nói xong thì cúp máy.
Chẳng qua điện thoại lại vang lên lần nữa, hiển nhiên là Hiểu Hiểu gọi tới.
- Không phải báo cáo xong rồi à? Gọi điện làm cái gì?
Đường Kim nhận điện thoại , hơi bất mãn chất vấn.
- Quỷ chán ghét, nếu anh không hàn huyên đủ nửa giờ thì sau này tôi không giúp anh tìm mẹ nữa!
Hiểu Hiểu thở phì phì uy hiếp.
- Thật ra, nếu có thể tìm được cha tôi thì không tìm mẹ nữa cũng được.
Đường Kim nói rất chân thành.
Hiểu Hiểu rất là tức giận:
- Quỷ chán ghét, có biết hôm qua tôi đã giúp anh một đại ân không hả?
- Không biết.
Đường Kim trả lời ngay, sau đó tò mò hỏi thăm:
- Cô giúp tôi cái gì?
- Hừ, nếu không phải tôi chụp ảnh ở cửa chính trụ sở tiềm long Ninh Sơn, anh cho rằng sẽ sóng êm gió lặng như thế sao?
Hiểu Hiểu hừ nhẹ một tiếng:
- Giờ thì nổi tiếng rồi, ngày hôm qua có rất nhiều người gọi điện tới tổng bộ Ám Kiếm tra tài liệu của anh đó!
- À, vậy hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543484/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.