Chương trước
Chương sau
- Con chó Bối Bối là của tôi, cần gì phải chứng minh?
Nam nhân trẻ tuổi căm tức nhìn Hàn Tuyết Nhu.
- Cậu nói của cậu là của cậu à? Nếu như cậu nói vậy, thì ở trên đường tôi tùy tiện chỉ vào một con chó rồi nói con chó này của tôi liền là của tôi à?
Đặng Bình Bình lập tức hát đệm, nàng đã rõ được ý tứ của Hàn Tuyết Nhu, mà tên kia lại dám vu không các nàng trộm chó, tên này thật là vô sỉ, con chó này không thể trả cho hắn.
- Các cô ấy nói rất có đạo lý, Lưu tiên sinh mời ngài xuất ra chứng cứ để chứng minh con chó này là của ngài.
Trung niên cảnh sát nhìn nam nhân trẻ tuổi rồi lên tiếng.
- Rõ ràng Bối Bối là của tôi, cần gì phải chứng minh?
Tên nam nhân trẻ tuổi họ Lưu lập tức gầm lên:
- Cảnh sát các người đều xử sự như vậy sao?
- Cái này gọi là công chính phân minh đó biết chưa hả, đừng tưởng có tiền là giỏi.
Đặng Bình Bình hừ một tiếng.
- Các cô nói Bối Bối là của các cô, vậy các cô có gì để chứng mình không?
Lưu tiên sinh nhìn Hàn Tuyệt Nhu, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Con chó này không phải tên là Bối Bối, mà tên là Đường Đường.
Hàn Tuyết Nhu đang định nói gì đó, thì bỗng nhiên có một tiếng người truyền lại:
- Tôi chính là chứng cứ để chứng minh.
Đường Kim không biết lúc nào đã tỉnh lại.
- Lại là mày?
Thấy Đường Kim, Lưu tiên sinh lập tức phẫn nộ. Truyện được copy tại Truyện FULL
- Đúng vậy là tôi, vừa rồi tôi mới ngăn cản cậu, một tên hạ lưu vô sỉ không biết xấu hổ, sàm sỡ con gái nhà lành, đã vậy còn vu không các cô gái trẻ này, bây giờ có cảnh sát ở đây tôi muốn tố cáo tội ác của cậu.
Đường Kim ra bộ chính nghĩa, nghiêm túc nhìn trung niên cảnh sát nói:
- Chú cảnh sát, hồi nãy tôi đứng ở phía bên kia thì chứng kiến được tên này nhìn thấy gái đẹp lập tức sáp vào, kiếm cớ bắt chuyện, hắn nói blalala gì đó, sau đó thì cô gái trẻ này nghiêm khắc cự tuyệt, vì tức tối trong lòng nên hắn đã tìm cách để trả thù.
- Mày nói hưu nói vượn, mày cùng với các cô ấy rõ ràng….
Tên họ Lưu nói.
- Tôi cùng với các cô gái này không hề quen biết, nhưng tôi là một công dân lương thiện, ghét ác như ghét cừu, tôi muốn kiên quyết ngăn cản những tên dùng tiền, mà không dùng đến kỹ thuật để tán gái.
Đường Kim không cho tên họ Lưu nói hết lời, lập tức ngắt ngang, bộ dáng nghiêm túc hiên ngang lẫm liệt nói:
- Chú cảnh sát, chú có biết không? Những kẻ này ỷ có tiền nên luôn làm xằng làm bậy, sau đó dùng tiền mua chuộc cảnh sát để thoát tội. Vì những kẻ này mà thanh danh của ngành cảnh sát ngày càng xuống dốc.
Mọi người nghe được lập tức sửng sốt sửng sốt, trung niên cảnh sát cũng ngẩn ngơ, sau đó nhìn lại tên họ Lưu:
- Có chuyện như vậy hay sao?
- Chú cảnh sát, chú không cần hỏi hắn, hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận, à đúng rồi, tôi thường xuyên xem TV thấy được một phương pháp rất hay, kêu vị mỹ nữ kia bỏ con chó xuống đất, sau đó hai bên cùng nhau kêu con chó, con chó chạy về phía ai thì là của người đó.
Đường Kim lại nói tiếp:
- Tuy rằng tên đó đang lừa gạt nhưng con chó sẽ không biết lừa gạt.
- Chủ ý này rất được.
Cảnh sát trẻ tuổi nãy giờ đứng yên liền lên tiếng.
- Ừ, cứ như vậy mà làm.
Cảnh sát trung niên cũng cảm thấy chủ ý này rất được, nếu không có đồ vật gì để chứng mình thì biện pháp này là tốt nhất.
Hàn Tuyết Nhu buông con chó xuống, sau đó đi đến một bên, tên họ Lưu kia lập tức lên tiếng gọi:
- Bối Bối mau qua đây, theo ta về nhà.
Con chó vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.
- Đường Đường lại đây.
Hàn Tuyết Nhu vừa kêu một tiếng con chó liền vui vẻ chạy tới.
- Chú cảnh sát thấy không? Tên này chỉ là một tên lừa gạt, tôi cảm thấy được tám phần là hắn muốn dùng biện pháp này để hù dọa con gái nhà lành mà thôi, chú cảnh sát mau chóng bắt hắn về để thẩm vấn đi.
Đường Kim lập tức nói.
Trung niên cảnh sát nhìn tên họ Lưu, vẻ mặt bắt đầu có chút không tốt nói:
- Lưu tiên sinh, mời ngài theo chúng tôi qua bên kia nói chuyện.
- Cái gì?
Tên họ Lưu di thường tức giận gầm lên:
- Các người rõ ràng là càn quấy! Rõ ràng các cô ấy đã trộm chó của tôi, tên nhóc đó cùng với các cô ấy chính là một nhóm.
- Được rồi, đi thôi.
Cảnh sát trẻ tuổi có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên hắn hoàn toàn không tin tên họ Lưu.
- Thái độ của cậu là sao? Cậu có biết tôi là ai không hả? Tôi nói cho các người biết tôi và cục trưởng của các người có quen biết.
Tên họ Lưu nhìn cảnh sát trẻ tuổi rống lên.
- Được rồi cục trưởng tính là cái gì, tôi con quen với thị trưởng nữa nè, đừng dài dòng nữa đi theo tôi.
Cảnh sát trẻ tuổi tiến lên một phát bắt được tên họ Lưu, sau đó đẩy hắn đi về hướng xe tuần tra.
- Buông, buông…
Tên họ Lưu phẫn nộ giãy dụa, sự kiên nhẫn của cảnh sát trẻ tuổi đã cạn, nên lập tức nắm áo của tên họ Lưu kéo đi.
- Tôi muốn khiếu nại cậu.
Thành âm của tên họ Lưu từ xa truyền đến.
- Ha ha ha…
Bốn cô gái cười thành một đoàn, hiển nhiên trong lòng các nàng rất vui vẻ.
- Đường Kim tài ăn nói của cậu thật tuyệt, sau này không làm luật sư thì thật là tiếc.
Đặng Bình Bình hì hì cười nói.
- Làm luật sư cần tài ăn nói sao?
Đường Kim lắc đầu:
- Tài ăn nói của tôi tuyệt như vậy, mà làm luật sư thì thật đáng tiếc.
- Vậy cậu muốn làm gì?
Đặng Bình Bình tò mò hỏi.
- Tài ăn nói của tôi tuyệt như vậy, thì phải dùng cho việc tán gái a.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Này, cậu còn định tán gái? Hàn Tuyết Nhu đã bị cậu bắt tới tay rồi còn đâu.
Đặng Bình Bình có chút nói không nên lời.
Hàn Tuyết Nhu cũng nhịn không được nữa, trừng mắt lườm Đường Kim, quả nhiên là sắc lang, đúng là củ cải hoa tâm.
- Tuy nữ nhân đã bắt tới tay, nhưng cũng cần thời gian để duy trì tình cảm, không phải nhân gian có câu nói, tán gái như cúp QQ, mỗi ngày phải bỏ hai giờ tán sao? Thời gian không đủ, quan hệ tình cảm không thể thăng cấp a.
Đường Kim một bộ dạng cảm khái:
- Bởi vì cái gọi là còn mạng thì còn phải tán gái, tôi muốn được sống bất tử, để ngày nào cũng được tán gái.
Đường Kim chưa kịp phát biểu xong cảm nghĩ của mình, thì điện thoại di động của Hàn Tuyết Nhu đã vang lên.
Hàn Tuyết nhu tiếp điện thoại, sau đó kinh hô một tiếng:
- A? Cha, làm sao người lại tới đây? A, hôm nay con không có ở trường học, để con đi tới đó vậy, được rồi con lập tức tới.
Cúp điện thoại, Hàn Tuyết nhu nhìn mọi người:
- Thật xin lỗi, cha của tôi đột nhiên đến đây, bây giờ tôi phải về gặp cha.
Dừng một chút, Hàn Tuyết nhu còn nói thêm:
- Đúng rồi, mấy người ôm Đường Đường về ký túc xá trước đi.
Cuối cùng nàng nhìn Đường Kim nói:
- Tôi đi trước, có gì tối nay tôi gọi cho cậu.
Hàn Tuyết Nhu có chút vội vàng, nói xong liền bắt taxi đi luôn.
- Đường Kim, cậu xong đời, cha Hàn Tuyết Nhu đến sẽ bẻ gãy cánh đôi chim uyên ương.
Đặng Bình Bình vui sướng khi có người gặp họa nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.