Cho đến nay, Lạc Trần luôn biết, mặc dù mình là một sát thủ, nhưng bây giờ không còn là thời đại của kiếm khách… Bởi vì, vào cái thời đại mà súng ống tung hoành này, kiếm không còn được mấy ai sử dụng mà đa phần là để trưng bày cho đẹp mắt, bản thân hắn là một kiếm khách kiêm sát thủ sẽ là người kế nghiệp cuối cùng.
Nhưng nhìn một kiếm mà Đường Kim chém ra này, Lạc Trần liền biết bản thận đã sai lầm, trên đời này còn tồn tại kiếm khách chân chính, chính là Đường Kim này, nhìn một kiếm của Đường Kim, kiếm thuật mà bản thân lâu nay vẫn tự hào, kỳ thật quá bình thường, không chịu nổi một kích.
- Đã nhìn rõ rồi, có thể nhắm mắt rồi.
Lạc Trần nở một nụ cười thỏa mãn.
- Được nhìn một kiếm này, chết cũng không tiếc.
Kiếm quang biến mất, Lạc Trần cảm giác không đúng, tại sao bản thân vẫn còn sống?
- Đên nay, tôi để lại một mạng cho anh, sau này sẽ đến lấy.
Lúc này, thanh âm của Đường Kim mới truyền vào tai hắn, trong lời nói ẩn chứa chút mệnh lệnh.
- Cho anh nhiệm vụ đầu tiên, tìm ra ai là kẻ muốn giết tôi, tìm không được thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tiện tay ném kiếm xuống đất, Đường Kim xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lạc Trần.
Lạc Trần hơi sững sờ, cứ thế mà đi sao?
Một cơn gió thu thổi qua, đột nhiên Lạc Trần rung mình, cảm thấy kì lạ, cúi xuống nhìn thì lập tức ngây người, toàn bộ y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543397/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.