Đường Kim thật sự không biết tên của cô gái này, hắn chỉ biết rằng nàng là bạn học cùng lớp, vấn đề là ở chỗ trong lớp 10/4 thì hắn chỉ biết tên có hai người, một người là Trương Tiểu Bàn, người còn lại là Lưu Hiểu Yến ngồi trước hắn.
- Tôi không nói cho cậu biết tên tôi !
Cô gái tức giận nói một câu, nổi giận đùng đùng đứng dậy, bộ dạng rất tức giận chạy ra khỏi quán ăn.
Nhưng mà khi ra khỏi quán ăn thì trên mặt của nàng liền hiện lên vẻ đắc ý:
- Đường Kim chết tiệt, ngay cả tên của bổn cô nương cũng không biết, tôi xem cậu làm sao đủ tiền trả cho người ta đây?
Lúc này trong quán ăn Đường Kim vẫn chưa biết mình bị lừa, hắn kêu lên một câu:
- Này, tính tiền.
Cả bàn thức ăn này không có món ăn nào thỏa mãn được Đường Kim, mà nha đầu kia cũng đã rời khỏi quán ăn, cho nên hắn cũng không muốn tiếp tục ngồi lại ở đây nữa.
Tiếng đàn Piano đột nhiên dừng lại, người nam nhân vẫn một mực chơi đàn Piano kia liền đứng lên, xoay người đi về phía Đường Kim.
Đó làm một nam nhân ước chừng khoảng ba mươi, tuy rằng mặt hắn đầy râu nhưng mà vẫn khiến người nhìn vào hắn có cảm giác rằng hắn là người một anh tuấn, đồng thời còn làm cho người ta có vài phần cảm giác tang thương.
- Đồ ăn như thế nào?
Nam nhân đàn Piano hướng Đường Kim mỉm cười, hỏi.
- Một chữ thôi, tệ!
Đường Kim không chút khách khí.
- Tiếng đàn Piano của tôi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ta-la-hoa-hau-giang-duong-lao-ba-cua-ka-la-hoa-hau-giang-duong/1543331/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.