Vào giây phút tiếp lấy cơ thể ấm áp kia vào trong ngực, Phượng Tiêu mới có cảm giác chân thực “quả thật là Thôi Bất Khứ”. Nhưng ngay sau đó y nhớ tới một chưởng mình vỗ trên người đối phương kia. Người này bình thường cũng là dăm ba loại bệnh, trước ngực vừa bị thọc một đao, tuy nói không trúng chỗ yếu hại và gân cốt, cũng sẽ mất máu quá nhiều mà tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc không đợi được đến lúc sống thọ và chết tại nhà thì hồn cũng đã về Tây Thiên rồi. Cho dù Phượng Tiêu không tình nguyện thì cũng không thể không thừa nhận, mấy vết thương của tên quỷ bệnh này, phần lớn đều có liên quan đến y. “Ngươi không sao chứ?” Vừa hỏi ra, Phượng Tiêu đã cảm thấy quá ngu xuẩn. Nhưng y lại không nhịn được hỏi một câu ngu xuẩn hơn: “Sao ngươi lại tới đây?” Cho dù biết câu trả lời khiến trong lòng vui vẻ, như cũ không nhịn được nghĩ muốn nghe lời nói thật từ miệng đối phương. Phượng Tiêu cảm giác mình ngu xuẩn trước đó chưa từng có, tựa như hồn phách chia làm hai, một đang “mắt lạnh đứng bên cạnh xem” mình ngu xuẩn, một phần khác vẫn không tránh khỏi bật thốt lên. Sau khi được y nắm lấy cổ tay rót nội lực vào, Thôi Bất Khứ giật giật, lấy giọng khàn đến nỗi gần như không phát ra tiếng nói. “Đừng nói lời nói ngu xuẩn nữa.” Người đều đã ở đây rồi, hỏi cái gì cũng là lãng phí thời gian, không phải ngu xuẩn thì là cái gì. Đổi lại là ngày xưa, Phượng Nhị phủ chủ không chịu thua thiệt tất nhiên sẽ bắt đầu nhạo báng phản kích, thậm chí Thôi Bất Khứ còn chuẩn bị xong việc bị đối phương hỏi hắn vì sao không biết tự lượng sức mình vào trận cứu người, ai ngờ Phượng Tiêu cái gì cũng không hỏi, chỉ ừ một tiếng thật thấp. Không những như vậy, cái tay nắm lấy cổ tay hắn còn siết chặt hơn, nội lực giống như không lấy tiền cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể hắn, Thôi Bất Khứ có chút kinh hãi, thầm nói Phượng Nhị cũng đừng bị trận pháp xoay quanh làm hỏng đầu óc rồi nhé, cho dù nội lực của y có sâu bao nhiêu thì cũng không thể chịu nổi tiêu hao như vậy. Nhưng sau khi nội lực vào cơ thể, thân thể lạnh như băng dần dần ấm lại, vừa rồi hắn bị đánh một chưởng, bả vai phát đau cũng được hóa giải rất nhiều, thậm chí Thôi Bất Khứ còn sinh ra tâm tư lười biếng không muốn nhúc nhích, nhưng hắn vẫn ráng giãy giụa, bắt lấy cổ tay Phượng Nhị. “Đủ rồi, phá trận trước đã.” Phượng Tiêu không để ý, cho đến lúc y cho là xong hết rồi mới thu tay. “Lão sư ngươi bày ra cái trận này, hình như phức tạp hơn trận ngươi nói trước đó rất nhiều.” “Nói nhảm, đó chính là hắn tự nghĩ ra được, những năm này khẳng định có cải tiến.” Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng, cảm giác giọng mình thoải mái hơn trước kia một chút, đoán chừng là một chưởng vừa rồi của Phượng Tiêu ngược lại đánh bậy đánh bạ, đánh tan máu bầm trong người hắn ra. “Ngọc Tú đâu rồi?” “Cũng ở trong trận, nhưng ta đoán hắn cũng bị trận pháp lượn quanh làm choáng váng luôn, nếu ngươi còn có thể chống đỡ, ta muốn thuận thế giải quyết hắn trước đã rồi ra sau.” Phượng Tiêu nói. Lấy tình trạng của Thôi Bất Khứ, ở trong trận lâu thêm một khắc thì những khí tức âm lãnh này đối với hắn là tổn thương hơn một phần, người ngoài nhất định là tìm được người liền đi ra ngoài trước, nhưng Thôi Bất Khứ nghe Phượng Tiêu nói vậy lại gật đầu một cái, cái gì cũng không nói nhiều. Hắn không có thói quen cũng không thích loại dáng vẻ nhu nhược bị người khác ôm vào trong ngực thế này, mượn tay Phượng Tiêu đứng yên, liền đẩy đối phương ra. Thình lình cổ tay lại bị nắm. “Ngươi cố ý đi vào tìm ta phải không?” Giọng của Phượng Tiêu có chút kỳ lạ, không có đùa giỡn, càng không phải là châm chọc. Thôi Bất Khứ cau mày, nhất thời không có cách nào phân biệt ra tâm tình của đối phương. “Không phải.” Hắn lạnh lùng nói, hất tay đối phương ra, lại nghe thấy Phượng Nhị cười một chút, tựa như đang cười hắn không nói thật. Thôi Bất Khứ không giải thích được, lấy ánh mắt nhìn kẻ ngu liếc y một cái, xoay người đi về phía trước. Hai trận pháp lớn nhỏ gộp chung một chỗ mới gọi là song toàn trận, lúc này bọn họ đang đi tới chính giữa trận pháp, đi tới đi lui qua mấy tảng đá, tiếng gió cũng đặc biệt lớn, thân thể băng hàn thấu xương, nhưng mắt nhìn thấy vẫn là ánh sáng gần gần xa xa giao nhau tựa như ảo mộng, bên tai còn có tiếng vang ầm ầm không dứt, làm xáo trộn ngũ giác thất khiếu của người vào trận, cho dù Phượng Tiêu có võ công cỡ này thì cũng cảm thấy choáng váng, tim đập mạnh, lại càng không nói đến người khác. Nhưng y đi theo phía sau Thôi Bất Khứ, thường có thể tránh được chỗ âm phong giao nhau, cũng không có đạp vào cạm bẫy trong trận pháp nữa, nhưng Thôi Bất Khứ cũng không quá quen thuộc với trận pháp, hắn đi tới đi lui một chút, tựa như mỗi một bước đều phải suy nghĩ cặn kẽ. Xuyên qua rừng đá này, phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng, giống như cửa ra đã ở trong tầm mắt, ngoài động mưa phùn như giăng màn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mây đen đầy trời, nhưng cảnh tượng này ở trong mắt người đang bị vây khốn thì lại mang ý nghĩa tự do. Trong lòng Thôi Bất Khứ biết cái cửa ra này rất có thể cũng là cạm bẫy, nhưng hắn do dự một chút, vẫn cất bước đi ra. Gần như đồng thời, hai bên gió lạnh kèm theo sát khí vèo vèo tới, cổ áo hắn bị kịp thời kéo lui về phía sau, mấy mũi tên sắt nhào hụt không kém chút nào, phát ra tiếng va nhau leng keng. Phượng Tiêu một tay lôi Thôi Bất Khứ ném về sau, một tay bắn ra dây đàn. Dây đàn ẩn chứa chân khí chợt giương ra giữa không trung, ngăn cản những mũi tên sắt khí thế hung hăng kia một chút. Lần này đã đủ, Phượng Tiêu cùng Thôi Bất Khứ tránh về phía bên cạnh, mũi tên sắt uể oải bay về phía trước một đoạn, rốt cuộc rơi xuống đất. Phượng Tiêu tức giận: “Lão thất phu Phạm Vân kia từ lúc đầu đã không yên lòng!” “Hắn muốn mượn tay chúng ta đối phó với Thập Tam Lâu, nếu như chúng ta chết trong quá trình này, vừa vặn là một mũi tên hạ hai con chim.” Sắc mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt, không ngạc nhiên chút nào, “Nơi này cho dù không phải cửa ra, chắc cũng cách cửa ra không xa, chúng ta trực tiếp đi ra cửa chờ, Ngọc Tú muốn đi ra ngoài thì nhất định phải đi từ nơi này.” Dứt lời hắn đưa tay đẩy Phượng Tiêu ra, người sau bị hắn đẩy một cái, liền thuận thế dựa vào đá chậm rãi ngồi xuống. Thôi Bất Khứ quay đầu, mặt lộ vẻ nghi ngờ. Phượng Tiêu thở dài: “Ta đi không nổi, nghỉ một lát đi, liều mạng như vậy làm chi? Nói không chừng bây giờ Ngọc Tú cũng đang ngồi ở bên trong ăn lương khô đấy.” Phản ứng đầu tiên của Thôi Bất Khứ là tên này lại muốn làm gì đây, nhưng hắn vẫn ngồi xổm xuống, đưa tay sờ trán của đối phương. Không lên cơn sốt. Tay bị đối phương bắt được. Phượng Tiêu lười biếng nói: “Thôi đạo trưởng, đừng có mà khinh bạc ta.” Thôi Bất Khứ co rút khóe miệng, muốn thu tay về, hơi dùng sức lại không thể thành công. “Bây giờ hình như là ngươi đang khinh bạc ta.” “Nếu ta không bắt được tay ngươi, ai biết ngươi còn muốn sờ ta bao nhiêu lần, người mơ ước bổn tọa đếm không hết, chũt tâm tư nhỏ này của ngươi sao ta lại không nhìn ra được? Nếu thật lòng ngưỡng mộ ta thì cứ nói một tiếng, cũng chưa chắc ta không thể cân nhắc tiếp nhận.” Đây là lời lộn xộn lưu manh gì? Thôi Bất Khứ đã sớm quen Phượng Nhị thường xuyên thuận miệng phun ra lời lưu manh, nhưng đối phương sẽ không bao giờ không đàng hoàng ở thời điểm nguy cấp này. Trong lòng hắn động một cái: “Có phải ngươi bị thương không?” Phượng Tiêu vẫn là chất giọng lười biếng kia: “Nói bậy nói bạ, bổn tọa võ công cái thế, há sẽ bị thương, ngươi đừng tưởng rằng nơi này hôn thiên ám địa là có thể làm bậy với ta, ta tuyệt đối sẽ không bị điều khiển đâu.” Y vừa nói vừa kéo Thôi Bất Khứ tới, đè lại sau gáy của hắn, không chịu để cho hắn đứng dậy. Chưởng phong từ bên hông tấn công tới, Thôi Bất Khứ bởi vì cử động của Phượng Tiêu mà khó khăn lắm mới tránh được. Một chưởng của Ngọc Tú rơi vào khoảng không, không thể không hiện thân trong bóng tối, chính diện tiến lên đón đầu Phượng Tiêu. Thôi Bất Khứ bị đẩy sang một bên, nhìn hai thân ảnh trong nháy mắt triền đấu chung một chỗ. Hắn bỗng nhiên biết, khẳng định Ngọc Tú đã sớm nhằm vào bọn họ, hơn nữa âm thầm dòm ngó từ lâu, chẳng qua là luôn tìm một cơ hội hạ thủ, vừa nghe được Thôi Bất Khứ nói nơi này cách cửa ra không xa, hắn cũng đã động sát tâm, Thôi Bất Khứ không hề phát hiện chút nào, nhưng Phượng Tiêu nhất định có thể cảm ứng được, cho nên y cũng đang chờ Ngọc Tú ra tay. Chân khí dâng trào giữa hai người, kết hợp với âm khí trong trận tựa như kèn hiệu vậy, kéo hết khí âm hàn xung quanh đến, Ngọc Tú Phượng Tiêu có nội lực hộ thể không có vấn đề gì, nhưng Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, cưỡng ép đi vào từ trong lỗ mũi, nhất thời trong lòng khó chịu muốn ói, liên tục ho khan. Tiếng ho khan giống như nhắc nhở Ngọc Tú, người sau cười lạnh nói: “Phượng phủ chủ còn không có cảm giác được trong thân thể mình có thêm một cây kim sao?” Hắn di động trong sương mù, thân hình nhanh đến mức gần như hóa thành hư ảnh, hòa làm một thể với khói mù, nhưng luôn luôn theo quỹ tích của gió lạnh đợi cơ hội ra tay với Phượng Tiêu, có thể thấy được Ngọc Tú bị vây ở chỗ này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất hắn cũng thăm dò được một ít quy luật của song toàn trận. Lời của Ngọc Tú đã chứng thực suy đoán của Thôi Bất Khứ, trong lòng hắn trầm xuống, cố gắng nhận ra cơ thể của Phượng Tiêu trong sương mù. Đối phương ra tay vẫn dữ tợn quả quyết, không bị Ngọc Tú ảnh hưởng chút nào, nhưng càng như vậy, Thôi Bất Khứ càng biết tình hình không ổn. Bởi vì lấy tác phong của Phượng Tiêu thì nghe Ngọc Tú nói như vậy, nhất định phải trả lời lại một cách mỉa mai, chưa làm đối thủ tức giận đến giậm chân thì sẽ không bỏ qua, nhưng bây giờ y lại không lên tiếng. Ngọc Tú có thể không phát hiện ra, nhưng Thôi Bất Khứ lập tức nhìn ra cơ thể Phượng Tiêu khác thường, bây giờ y đã không để ý tới việc nói chuyện nữa. Mình có thể giúp được gì? Thôi Bất Khứ nghĩ như vậy rồi nhìn chung quanh, nhíu mày. Ngọc Tú vẫn thủ, tính nhẫn nại còn cao hơn Phượng Tiêu, cũng không vội vã ra tay. Nhưng Phượng Tiêu tựa như hoàn toàn ngược lại, chưởng phong của y còn ác liệt hơn so với gió lạnh trong trận, mỗi một chiêu đều ẩn chứa sát cơ, thân hình cũng nhanh đến mức không cách nào phân biệt, Ngọc Tú mắt nhìn đối phương từ chính diện tấn công tới, vội lắc mình tránh, lại thấy Phượng Tiêu đột nhiên biến mất giữa không trung, một khắc sau lại xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Tú, tung một chưởng vào giữa ngực hắn, đánh tan chân khí hộ thể quanh người đối phương. Ngọc Tú phun ra một ngụm máu tươi, cả kinh thất sắc, nhưng hắn rất nhanh phát hiện Phượng Tiêu lại không có thừa dịp ép tới gần, ngược lại ngừng một cái chớp mắt. Một cái chớp mắt này để cho hắn lập tức biết được gì đó, Ngọc Tú cười ha ha một tiếng, không bởi vì bị thương mà chạy đi, lại lấn người tiến lên, tay áo tung bay, từ trong tay áo bay ra một thanh đoản đao, hắn cầm cán như rót công lực cả đời lên lưỡi đao, chém tới ngay đầu Phượng Tiêu! Cao thủ giao chiến không hề kéo dài, thường thường khi thấy được nhược điểm của đối phương sẽ quyết định được sống chết trong nháy mắt. Từ lúc Ngọc Tú mới vừa trúng một chưởng sợ hãi đan xen đến lúc này hắn đã không lùi mà tiến tới, cũng chỉ là một thời gian chốc lát ngắn ngủi, hắn tin tưởng phán đoán của mình, trong lòng thậm chí có một chút cảm kích Lâu chủ, nếu như không truyền thụ cho hắn ám khí kia thì bây giờ có thể làm Phượng Tiêu thua thiệt hay không còn phải đợi bàn cái đã. Chân khí rót vào lưỡi đao, nhất thời ngay cả gió lạnh cũng không dám đến gần mũi nhọn này, bị một đao của Ngọc Tú hung hăng phá vỡ, lại cuốn về phía Phượng Tiêu! Mặc dù Phượng Tiêu phản ứng cực nhanh, trước lúc lưỡi đao của hắn đến thì đã lui về phía sau, nhưng thân hình vẫn chậm hơn một chút, một đao này tuy không thể lấy đầu y xuống nhưng ít nhất vẫn có thể chọc được một lỗ trước ngực y, đủ để tước đi nửa cái mạng. Nói thì chậm, khi đó lại nhanh, lưỡi đao gào thét mà qua, cơ thể Phượng Tiêu lại vô căn cứ biến mất trong sương mù, một đao của Ngọc Tú bổ xuống đất, đao khí trào ra hai bên, trong tiếng ầm vang lớn, đá vỡ nát tan tành nghiêng đổ, cũng đã không thấy bóng dáng Phượng Tiêu nữa! Ngọc Tú tức giận, lao nhanh sang bên cạnh một cái. Đúng như dự đoán, Thôi Bất Khứ cũng không thấy! Thôi Bất Khứ lôi Phượng Tiêu xê dịch tránh né dưới đống đá liên tục sụp đổ, linh hoạt đến mức không giống một người đang bị bệnh trọng thương, ngược lại thì bước chân của Phượng Tiêu có chút lảo đảo, chợt mềm nhũn, nửa người nghiêng trên người Thôi Bất Khứ, thiếu chút nữa làm hắn cũng ngã theo “… Ta bức cây châm kia ra trước đã, bây giờ nửa người không thể động.” Phượng Tiêu cắn chặt răng nói. Y cũng không nghĩ tới ám khí kia lại lợi hại như vậy, vốn tưởng rằng có thể tạm thời chế trụ, nhưng vừa rồi y cùng Ngọc Tú giao thủ, nhất thời vận nội lực, ngân châm theo chân khí bắt đầu chạy loạn trong cơ thể khiến y suýt nữa thì mắc mưu. Thôi Bất Khứ cũng không nhiều lời, để Phượng Tiêu dựa vào vách đá một chút, đè y ngồi xuống. “Ta vừa rồi dùng đá phỏng theo song toàn trận bày một trận pháp nhỏ, để cho trận này biến thành tam toàn trận, nhưng loại mánh khóe nhỏ này không duy trì được bao lâu, Ngọc Tú một lực chấp mười rất nhanh sẽ có thể đột phá đi ra, ngươi phải mau chút!” Thôi Bất Khứ nói thật nhanh. “Ngươi giúp ta.” Phượng Tiêu một tay đè bả vai, dời một tấc xuống, một nắm tay khác hơi cuộn lên. “Đè lại huyệt quan nguyên của ta, lực đạo vừa phải.” Huyệt quan nguyên ở dưới rốn ba tấc, Thôi Bất Khứ có biết y thuật, cũng đã nghe nói qua về huyện này nhưng cũng không quen làm chuyện như vậy lắm, hắn đưa tay sờ phía rốn Phượng Tiêu, còn đang khoa tay múa chân dịch xuống phía dưới ba tấc, Phượng Tiêu đã không thể nhịn được hắn cọ xát, trực tiếp nắm tay hắn sờ xuống dưới. “Chính là chỗ này, tay sờ một cái, chớ buông, một tay khác theo mạch nhâm đi lên, ta chưa nói thì đừng dừng lại!” Thôi Bất Khứ cũng không suy nghĩ nhiều, an tĩnh làm theo. Có Thôi Bất Khứ giúp hắn chặn lại mạch nhâm không để cho ngân châm đi loạn, Phượng Tiêu mới có sức dẫn dắt ngân châm, thử bức nó ra. Thế nhưng ngân châm tựa như ý thức được tình cảnh không ổn của mình, càng không đứng yên trong người, theo huyết mạch chuyển động đi khắp nơi, sắc mặt Phượng Tiêu càng tái hơn một ít, y nhếch môi nhắm chặt hai mắt, mặt mũi không còn vẻ đùa cợt bình thường nữa, nhìn qua lại có một chút lãnh khốc. Từ một loại ý nghĩa nào đó, Thôi Bất Khứ và y là cùng một loại người, tâm trí của bọn họ quá mức kiên cường, muốn đạt tới mục đích thì sẽ không chừa thủ đoạn nào, chỉ là lãnh khốc của Phượng Tiêu thường ẩn dưới vẻ tùy tiện không đếm xỉa khiến cho người ta rất khó phát hiện. Thôi Bất Khứ vốn quan sát vẻ mặt đối phương biến hóa để tùy cơ ứng biến, nhưng bây giờ hắn cảm thấy dáng vẻ lúc này của Phượng Tiêu còn thuận mắt hơn vẻ cợt nhả lúc bình thường nhiều. Nhưng vào lúc này, thân thể Phượng Tiêu bỗng nhiên hơi chấn động một chút, khóe miệng chảy máu tươi, cơ thể cũng mềm nhũn nghiêng về phía trước, được Thôi Bất Khứ đỡ lấy. “Ngươi sao rồi?” Thôi Bất Khứ vòng qua vai y, đặt trán của đối phương lên hõm cổ mình. “Sợ rằng, không quá tốt…” Phượng Tiêu yếu ớt nói. “Ngươi chống đỡ thêm chốc lát nữa, cửa ra đã gần ngay trước mắt rồi.” Thôi Bất Khứ không nói nhảm dư thừa, dứt lời lại kéo cánh tay Phượng Tiêu đặt trên vai mình để kéo y lên, lại bị đối phương ngăn cản. “Cho dù có thể đi ra ngoài, ta cũng không biết người của Giải Kiếm phủ có thể tìm thấy chúng ta nhanh hơn Thập Tam Lâu hay không, nếu gặp phải Lâu chủ của Thập Tam Lâu, sợ là chúng ta khó mà thoát được.” “Cho nên bây giờ ngươi nói những lời nhảm nhí này thì có tác dụng gì, còn không bằng tiết kiệm chút sức lực trốn ra ngoài rồi hãy nói!” Giọng Thôi Bất Khứ khàn khàn, lại nghe đối phương ở trong bóng tối nhẹ nhàng than thở một tiếng, tiếp đó hắn cảm thấy trên môi truyền tới cảm giác ấm áp ướt át.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]