*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thôi Bất Khứ nghi ngờ lúc mình ngủ mê man, đã bị chuyển từ bên ngoài thảo nguyên đến Giang Nam mưa phùn.
Nếu không, sao ở mép giường của mình lại xuất hiện một mỹ nhân?
Có rất nhiều loại mỹ nhân, diễm lệ phô trương, đoan trang tao nhã, tiểu gia bích ngọc(*),Thôi Bất Khứ đã thấy không ít, thậm chí bên cạnh cũng có một giai nhân tuyệt sắc đi theo hàng ngày.
(*)Tiểu gia bích ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp nhưng không có vai vế.
Kiều Tiên giống như hoa mai cao lãnh không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nhưng mỹ nhân trước mắt không giống vậy, nàng giống như một con suối trên thảo nguyên, trong sáng động lòng người, mênh mông tươi đẹp, khác với Kiều Tiên lạnh như băng, lại có cảm giác nhu nhược, như hoa sen tuyết đón gió chập chờn, khiến người ta sinh ra cảm giác thương yêu.
Huống chi nàng si ngốc canh giữ ở trước giường nhỏ, nhìn thấy Thôi Bất Khứ tỉnh lại, ánh mắt liền sáng lên, ôn nhu nói: “Lang quân khát không, nô tì đi rót nước.”
Thôi Bất Khứ nhìn nàng cầm bình nước trên bàn lên rót, hai tay bê chén dè dặt tiến lên.
“Mời lang quân uống.”
Thôi Bất Khứ không nhúc nhích.
Dưới cái nhìn soi mói của hắn, mỹ nhân có chút bất an.
“Lang quân, nô tì cũng không có suy nghĩ không an phận, chỉ vì trước mắt Kiều nương tử đang đích thân sắc thuốc cho ngài, chốc lát không đến được, nô tì liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song/1367979/quyen-3-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.