“Là bản của Đỗ Khởi vốn không được in nữa?”
Thân thể Hoài Vương nghiêng một cái thiếu chút nữa từ trên cửa ngã xuống. Nếu không phải chính tai mình nghe được, đánh chết hắn sẽ không tin lời này thế mà lại từ trong miệng y nói ra, lại còn mang theo khẩu khí vừa mừng vừa sợ.
Chỉ thấy ngón tay thanh mảnh của y cẩn thận mơn trớn bìa mặt, sau cùng sắc mặt vui vẻ lật một trang lên.
Tuy rằng đứng xa nhưng Hoài Vương vẫn có thể thấy rõ tranh vẽ trên giấy, hai hoặc ban am nhân trần truồng dây dưa cùng một chỗ, Đỗ Khởi vốn là người đam mê long dương, đương nhiên là vẽ nam tử trong lúc quan hệ.
Hoài Vương đưa tay ấn ấn huyệt thái dương, kỳ thực hắn rất muốn đập mạnh đầu vào tường, một người thanh cao tuyệt ngạo,vậy mà vậy mà…
“Ngươi sao lại xem loại sách này?”
Mạch Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta không thể xem sao?” rồi nhìn về tập sách trong tay có chút lưu luyến, “Ở Ỷ Hương Các trong phòng đắp đống nhiều lắm, nhưng ta vẫn thích nhất là Đỗ Khởi vẽ, mà cuốn này muốn lâu rồi mà không tìm được…”
“Ngươi đã thích Đỗ Khởi như thế, bản vương sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.”
Mạch Ngọc nghiêng đầu, con ngươi sâu như đầm nước nhìn về phía hắn.
“Đỗ Khởi chỉ là tiểu tự, tên thật lì thực là Khiếu Vũ Du, chính là Công bộ thị lang đương triều Đỗ, Vũ, Du.”
Nhìn Mạch Ngọc vẻ mặt không dám tin, Hoài Vương có chút đắc ý, “Không tin? Hắn là cái tên gia khoả ngay cả hai chữ tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/215964/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.