Vốn là một buổi chiều thỏa mãn tự tại, lại biến thành một sự hiểu lầm, trời cũng theo người mà thay đổi, mưa rào xối xả.
Tống Dao ngồi trong thư phòng, tay cầm công hàm lại chẳng nhìn đến, nha dịch còn tới bẩm báo, phía bắc cùng phía đông thành đều xuất hiện đê nứt, tuy đã mang người đi tu bổ, nhưng nếu trời vẫn cứ mưa, sợ rằng Giang Châu sẽ gặp nguy hiểm.
Tống Dao nghĩ nghĩ, chỉ nói đã biết, liền vẫy lui nha dịch.
Đứng dậy bước tới trước bức họa treo trên tường, phía sau nó có một ngăn ngầm, Tống Dao nhấc họa quyển lên, bên trong ngăn ngầm để một quyển sổ, còn có một hộp gỗ tinh xảo.
Hắn lấy sổ ra lật lật, nếu không phải Chu Hữu Kim bị tra ra, toàn bộ tài sản đều sung công, chỗ hắn còn có thể bỏ ra một chút phát cho bách tính. Có điều Tấn Vương đã tính toán lâu như thế, không thể bởi vì mình nhất thời lòng dạ đàn bà mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mong muốn này chỉ có thể đợi đến ngày Tấn Vương đoạt được giang sơn, rồi lại cẩn thận bù đắp những đau thương mất mát mà bách tính đã gánh chịu.
Kỳ thực Tống Dao được dân chúng ca ngợi là một vị quan tốt, chăm lo dân tình lại thanh liêm chính trực. Nhưng Tấn Vương đối với hắn có ân, mười năm gian khổ học tập chính là vì một ngày kia có thể đứng trên triều đình, vì dân suy xét, phụ tá đế nghiệp. Chỉ là lúc đó hắn còn quá trẻ, cũng quá mức ngay thẳng, lời nói ra đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/1161948/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.