Tưởng Hoài Vương đã ngủ say, Mạch Ngọc nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi vào, cài cửa xoay người ──
“Vương…!” một tiếng kinh hô bị chặn ở cổ, lại bị đối phương ôm thật chặt.
Trong phòng không đốt đèn, giữa một mảnh hắc ám tĩnh lặng, tiếng thở dốc hòa vào nhau càng trở nên rõ ràng hơn khi ở ngoài.
“Vương gia?” biểu hiện bất thường của người nọ, làm cho hắn khó tránh có chút bận tâm.
“Ngươi không bẩn…” Thanh âm trầm thấp của Hoài Vương rơi bên tai y, Mạch Ngọc ngây người không kịp phản ứng, Hoài Vương siết chặt cánh tay đang ôm y, “Thân ngươi là bồ đề, tâm như gương sáng, ngươi một chút cũng không dơ bẩn, cho dù muốn so với nước trong Thiên trì cũng được…”
Hắn đều nghe thấy rồi?
Trong lòng Mạch Ngọc hoảng sợ, sau đó đáy lòng tràn đầy tình cảm ấm áp, thì ra hắn đang an ủi mình. Không nhịn được muốn cười, vị Vương gia cao cao tại thượng này, làm ra loại chuyện như vậy, quả nhiên đã ngại ngùng lại còn vụng về, bèn vòng tay ôm lại hắn.
“Vương gia đây là học kẻ khác tai vách mạch rừng sao?”
Hoài Vương hung hăng véo một cái trên lưng y, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi không chế giễu bản vương một câu thì toàn thân không thoải mái có phải không?”
Chẳng qua là lo lắng cho y, nên trốn ở một bên, lại không nghĩ đến ánh trăng như nước, người ấy tựa gương, một lần đối thoại, đánh thức hổ thẹn trong lòng hắn, cũng làm yêu thương càng thêm sâu sắc.
Mạch Ngọc tựa đầu lên ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/1161946/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.