Chương trước
Chương sau
Một đạo hắc ảnh từ nóc nhà bay xuống, quỳ trên mặt đất.
“Hồi bẩm Vương gia, Đỗ Lạc hai vị đại nhân bị người mai phục, Đỗ đại nhân trọng thương, tính mạng đe dọa.”
Một lời tựa sấm sét, hứng thú toàn bộ biến mất, Mạch Ngọc cùng Hoài Vương nhìn nhau một chút, sau đó vội vã mặc quần áo, theo Hoài Nhị từ cửa sau đi ra ngoài.
Đỗ Vũ Du cùng Lạc Ẩn Phong dừng chân trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, lúc bọn họ chạy đến, Đỗ Vũ Du nằm yên trên đống cỏ khô, sắc mặt phiếm đen, môi tím tái, rõ ràng là bộ dáng trúng độc.
Thấy thế, Hoài Vương khẩn trương bước đến bên cạnh hắn, ngồi xuống thăm dò hơi thở, lại bắt mạch cho hắn, sau đó từ trên người lấy ra một bình sứ, lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn, hỏi Lạc Ẩn Phong, “Sao hắn lại trúng độc?”
Lạc Ẩn Phong lấy ra một cái phi tiêu đen như mực từ trong tay áo đưa cho Hoài Vương, “Lúc đó có rất nhiều người, hạ quan chỉ lo ngăn địch không thể bảo hộ Đỗ đại nhân chu toàn, mà trên phi tiêu chắc đã ngâm qua độc.” Nói xong, lại từ hành lý bên người lấy ra một quyển sách trình cho Hoài Vương, “Đây là lục soát được từ ngăn ngầm trong địa lao của Chu Hữu Kim, thế nhưng chỉ có danh sách không có sổ sách, những người đó có lẽ vì nó mà tới.”
Hoài Vương thả phi tiêu trong tay xuống, nhận bản danh sách kia lật vài cái, “Xem ra sổ sách do hắn tự mình bảo quản rồi…” liếc sang Đỗ Vũ Du vẫn bất tỉnh nhân sự, lại nhìn qua phi tiêu để trên mặt đất, đứng dậy lấy từ trong lòng một mộc bài không hề bắt mắt giao cho Lạc Ẩn Phong, “Độc của Vũ Du bản vương cũng nhìn không ra, viên thuốc kia có thể tạm thời đảm bảo tính mạng cho hắn, ngươi mang theo mộc bài này mau chóng đưa Vũ Du đến Dược Vương cốc tìm Dược vương, Dược vương tính tình cổ quái, cứu người đều dựa vào yêu thích, nhưng mẫu phi là đồng môn sư muội của Dược vương, phần mặt mũi này hắn vẫn sẽ bán cho bản vương.”
Lạc Ẩn Phong tiếp nhận mộc bài, hướng Hoài Vương cầm kiếm thi lễ, “Ẩn Phong không thể bảo hộ bên người Vương gia, cũng xin Vương gia cẩn thận một chút.”
Hoài Vương gật đầu ý bảo hắn yên tâm, Lạc Ẩn Phong ôm Đỗ Vũ Du đi ra ngoài, thân ảnh rất nhanh biến mất trong màn đêm. Hoài Vương xoay người, liền thấy Mạch Ngọc im lặng đứng ở một bên, khí tức quanh thân trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm nghị, nhàn nhạt nhìn hắn.
“Ngươi đừng lo lắng, y thuật Dược vương rất tốt, không chừng có thể khởi tử hồi sinh, Vũ Du nhất định không có chuyện gì.”
Mạch Ngọc không nói gì, ánh mắt như cũ lạnh lùng nhìn Hoài Vương, khiến cho hắn thấy chột dạ. Hoài Vương nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó khẽ thở dài, “Xem ra, đến thời điểm đem sự tình nói cho ngươi biết rồi.”
Mạch Ngọc cúi đầu, “Vương gia nếu không tiện nói, ta liền coi như đêm nay sự tình gì cũng chưa phát sinh.” Nói xong định quay trở về, bị Hoài Vương cầm tay kéo lại.
“Ngươi nhìn ngươi xem, lại là cái tính khí này. Sự tình quan trọng, bản vương nhất thời cũng không thể chắc chắn được ngươi có phải là thám tử bọn hắn phái đến bên cạnh bản vương hay không, sao có thể tùy ý đem chuyện trọng yếu như thế tiết lộ ra ngoài?” Hoài Vương nói xong, kéo Mạch Ngọc đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, “Ngươi nghe cho kỹ, bây giờ bản vương sẽ đem tất cả sự tình nói cho ngươi biết, từ giờ về sau, cũng sẽ không giấu giếm ngươi cái gì nữa.”
“Vương…”
“Xuỵt ── nghe bản vương nói.” Hoài Vương đặt ngón trỏ ở trên môi ý bảo y im lặng, Mạch Ngọc chớp chớp mắt, không nói nữa, lẳng lặng nghe.
“Hoàng thượng nhận được mật báo, Tấn vương có lòng mưu phản, nhưng thủy chung vẫn không lấy được chứng cứ đáng tin. Sau khi Đỗ Vũ Du lên làm Công bộ thị lang, phát hiện khu vực Giang Châu mấy năm liên tục lũ lụt mất mùa, mỗi năm triều đình đều cấp bạc để tu sửa đê điều, nhưng tình huống lại càng ngày càng nghiêm trọng, liền cảm thấy sự tình có điểm kỳ lạ.”
“Vậy nên Vương gia tới Giang Châu chính là vì điều tra việc này?”
“Không phải, đây là chuyện trước khi ngươi tới Vương phủ. Trải qua mấy lần điều tra ngoài sáng trong tối, đại khái có thể kết luận, Giang Châu là sào huyệt của Tấn vương, bọn Tống Dao cùng Chu Hữu Kim là tâm phúc đắc lực một tay hắn nâng đỡ, bạc triều đình cấp để tu sửa đê điều chắc chắn đã bị bọn họ tham ô để chiêu binh mãi mã. Thiên tai liên tiếp vài năm lại không tu sửa, cuối cùng sẽ có một ngày dân chúng lầm than, oán giận ngập trời, bọn họ liền có thể mượn cơ hội này dựng cờ khởi nghĩa.”
Mạch Ngọc nghe xong, đầu tiên cảm thấy không thể nào tin được, sau lại ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng nói, “Nhưng ta không cảm thấy Tống Tri phủ sẽ là người như vậy…”
Hoài Vương khẽ cười đầy thâm ý, “Ẩn giấu tốt nhất, có lẽ chính là Tống Dao. Trong tay bọn họ có một quyển danh sách và một bản sổ sách, sổ sách dùng để ghi lại dòng chảy của số bạc tham ô này. Hiện tại danh sách đã ở đây…” Hoài Vương giơ lên danh sách Lạc Ẩn Phong vừa giao cho hắn, “Sổ sách có lẽ ở trong tay Tống Dao.”
Mạch Ngọc thả lỏng một chút bàn tay vẫn luôn nắm chặt, cảm thấy lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt. Không nghĩ tới phía sau những vui đùa ngoạn nháo trên đường, lại là vì ngăn cản một cuộc mưu phản.
Khều đống lửa đang cháy lách tách, ánh lửa lay động, chiếu lên hai khuôn mặt mang thần sắc nghiêm túc.
“Vương gia, bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?”
Hoài Vương không trả lời ngay, nhặt một cành khô dưới đất ném vào trong đống lửa, ngọn lửa sắp tắt lại bùng lên, “Ngày mai ta sẽ cho Hoài Nhị cùng Hoài Thất hộ tống ngươi hồi kinh…”
“Vương gia!” Mạch Ngọc túm lấy tay áo Hoài vương, sợ hãi nhìn hắn, lắc đầu.
Hoài Vương vỗ vỗ cánh tay đang túm chặt tay áo hắn, “Sự việc của Chu Hữu Kim đã khiến cho bọn họ cảnh giác, hơn nữa lúc đó thân phận của Vũ Du cùng Ẩn Phong cũng đã bại lộ, tuy hiện tại bản vương vẫn có thể đóng vai một Nhàn vương, nhưng nơi đây đã không còn an toàn, ngươi nên sớm rời đi.” Hắn nắm lấy tay y, ôn nhu nói, “Ta sẽ cho bồ câu đưa thư bảo Thường Thanh chiếu cố ngươi thật tốt, Thường Thanh tuy rằng cứng nhắc nhưng con người y vô cùng tốt lại trung thành, ngươi không thể lại gọi y là đầu gỗ, cũng không cho phép dạy Bát Ca của bản vương nói mấy thứ hồ đồ linh tinh kia…”
Mạch Ngọc đột nhiên rút tay ra, nhấc vạt áo quỳ xuống, “Vương gia không đi, Mạch Ngọc cũng không đi!”
Hoài Vương nắm chặt vai y, giọng nói nghiêm nghị, “Lúc trước bản vương sủng ngươi, trái lại đem ngươi sủng đến độ ngày càng không đặt ai vào mắt, hiện tại ngay cả lời bản vương nói cũng không coi là gì rồi?”
Mạch Ngọc không đáp, chỉ kiên định quỳ ở đó. Hai người trầm mặc đối mặt, cuối cùng vẫn là Hoài Vương thỏa hiệp trước, kéo Mạch Ngọc đứng lên, “Sau khi trở về, bản vương nhất định phải hảo hảo dày vò Phong Nhược Trần một phen, vậy mà lại đem phiền toái như này tặng cho bản vương.”
“Vương gia đã nói là phiền toái, tất nhiên là ném không được, đuổi không đi.” Mạch Ngọc nhẹ giọng trả lời, sau đó còn nói, “Vương gia vì giang sơn xã tắc không tiếc mang ô danh, Mạch Ngọc có thể nào giống như nữ tử co đầu rụt cổ núp ở phía sau?”
Hoài Vương nở nụ cười, “Cuối cùng ngươi cũng không nói bản vương là Nhàn vương?” Mạch Ngọc lắc đầu, Hoài Vương ngẩng đầu nhìn trời một chút, tiếp tục nói, “Công danh lợi lộc, bất quá chỉ là phù vân, mấy trăm năm sau liệu còn ai nhớ? Vũ Du trời sinh tính tình phóng khoáng không chịu gò bó, nhưng hắn chân chân thực thực là một vị quan tốt, trong triều cũng không thiếu những đại nhân cương trực, bọn họ cẩn trọng cũng đều vì thiên hạ thái bình, xã tắc an ổn, tựa như ngươi nói, ngòi bút sử quan chỉ biết ca tụng văn xương võ đức* của kẻ đương quyền (đang nắm quyền),lưu cho hậu thế một công tích huy hoàng, ý nghĩa sao có thể sánh bằng lưu một đời hư danh**?”
“Đại công của Vương gia, Mạch Ngọc ghi khắc.”
Hoài Vương quay đầu, liền thấy Mạch Ngọc khóe miệng mỉm cười đang nhìn chính mình, ánh lửa lay động lọt vào đôi mắt đen của y, sự kiên định lóe sáng khiến người ta phải chấn động.
Nhịn không được nhẹ giọng thở dài, sau đó hôn xuống.
Bản vương thấy qua biết bao thiên hạ kỳ trân, lại duy chỉ có ngươi, khóa không được, cầu không đến, chỉ có thể dùng chân tình đến đổi. Mạch Ngọc, kỳ thực ngươi so với Phong Nhược Trần càng biết tính toán…
———————————————————-
* văn xương võ đức (gốc: 文昌武德): chữ “xương” (昌) có một nghĩa là “hưng thịnh”, “phát đạt”, ngoài ra một nghĩa nữa là “lời hay” (xương ngôn),ta thấy đều khá hợp văn cảnh ở đây, “đức” (德) thì ta nghĩ mang ý “tấm lòng”, “phẩm hạnh”; túm cái quần thì cụm này ta đang phân vân hai cách hiểu là “trọng văn sùng võ” và “văn hay võ giỏi”, chẳng rõ là đúng không, mong các vị chỉ giáo.
** lưu cho hậu thế một công tích huy hoàng, ý nghĩa sao có thể sánh bằng lưu một đời hư danh (gốc: 留予後世一个盛事辉煌,不比留一世浮名更有意义): ý lão Diễn ở đây ta hiểu là mệt chết mệt sống lưu một cái “thành sự huy hoàng” chẳng bằng tạo vài cái hư danh càng đơn giản hơn sao:>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.