Mạch Ngọc không lên tiếng, đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh vỗ cánh.
Hoài Vương khoác thêm y phục đứng dậy, đến bên cửa sổ mở ra, Mạch Ngọc nhìn thấy Hoài Vương vươn tay ra ngoài, lúc thu về có thêm một con bồ câu, lấy bức thư buộc trên chân nó tỉ mỉ xem. Hoài Vương xem xong, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi mới đem tờ giấy đó thả vào trong chén trà. Tuy không biết là việc gì, nhưng Mạch Ngọc mơ hồ cảm thấy, kỳ thật Hoài Vương cũng không nhàn hạ như thế nhân vẫn nghĩ.
Làm xong tất cả, Hoài Vương quay sang y, “Ngươi chẳng lẽ không muốn biết mục đích thực sự lần này bản vương tới Giang Châu sao?”
Mạch Ngọc cười cười, “Vương gia làm việc tự có đạo lý của mình, sở dĩ không nói, có lẽ là thời cơ chưa tới.”
Hoài Vương ngồi xuống bên giường, đem y ôm vào trong ngực, “Lúc ấy nhất thời hứng khởi muốn mang ngươi cùng đi, cũng không biết quyết định này là đúng hay sai, dù sao lúc đó bản vương không hiểu gì về ngươi, càng không thể tính là tâm phúc, nói không chừng còn có thể bị ngươi làm hỏng đại sự, nhưng hiện tại xem ra ý tưởng nhất thời của bản vương lúc đó lại đúng.” Mạch Ngọc có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, Hoài Vương dùng ngón tay xoa nhẹ gương mặt y, “Trước khi bị Chu Hữu Kim bắt đi, ngươi có nói với bản vương, ngươi tin trong lòng bản vương có giang sơn, vậy bản vương hỏi ngươi, kết luận này của ngươi từ đâu mà có?”
Mạch Ngọc không hề nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/1161941/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.