Màn giường rủ xuống, một bàn tay theo khe hở sa mạn vươn ra, khẽ buông, quần áo hai người như cánh bướm bay lả tả.
“Vương gia….” Tiếng gọi nhẹ tựa như ngâm nga, vẻ mặt ẩn nhẫn khiến cho người ta càng muốn khi dễ.
Nụ hôn tinh mịn để lại từng điểm hồng ngân rõ ràng dọc theo cần cổ một mực đi xuống, đồng thời nhấc lên một bên chân thon dài, Hoài Vương cười không có hảo ý: “Đừng nóng, bản vương dạy ngươi từ từ cảm thụ….” Vừa nói, vừa hôn lên cái chân nhỏ nhắn tinh xảo, bàn chân trơn nhẵn, ngón chân mảnh khảnh, đầu lưỡi liếm qua từng kẽ ngón chân, mút vào, khiến cho y từng đợt run rẩy, phát ra tiếng than nhẹ không biết là thoải mái hay khó chịu.
Tình triều ở trong tứ chi bách hài không ngừng đấu đá lung tung, kêu gào muốn thoát ra. Mạch Ngọc nắm thật chặt chăn đệm dưới thân, trên ngón chân bị trêu đùa truyền đến cảm giác ngứa ngáy, tiếp đó bị một nơi ấm áp ẩm ướt bao vây, ngón chân khó chịu vặn vẹo trốn tránh, nhưng lại bị đầu lưỡi mềm mại từng chút một chọc chọc.
Da thịt trắng noãn bị nhuộm thành màu hồng phấn, rịn ra một lớp mồ hôi mỏng càng thêm trong suốt.
“…. Không muốn.” Thanh âm nức nở vô lực khẩn cầu. Y mong muốn nhiều hơn, nhưng cũng không biết bản thân khát vọng cái gì.
Hoài Vương bỏ qua cho bàn chân đã bị đùa bỡn đến đỏ lên, chuyển qua hôn lên bắp chân của y, răng nhọn nhẹ cắn, ở trên làn da mềm mại lưu lại một điểm hồng ngân, dọc theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/1161938/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.