Chu Hữu Kim khom người đứng ngoài cửa, bên trong một người toàn thân hoa phục đang phiền muộn đi qua đi lại, sắc mặt đâu chỉ hai chữ khó coi là có thể hình dung.
“Vương gia, hạ quan phái người đi tìm khắp nơi, ngay cả phụ cận giang đê cũng cho người lặn xuống dưới tìm, chính là vẫn không thấy vô song công tử.”
“Hỗn xược!” Hoài Vương một chưởng đánh xuống bàn, chén trà rơi xuống đất vỡ tan, “Một người sống như vậy, ngươi lại coi như tờ giấy, tuỳ tiện bị gió thổi một cái là bay đi?”
“Vương gia bớt giận, hạ quan phái người đi tìm lần nữa.”
Hoài Vương chỉ tay ra cửa tức giận nói, “Cút! Tất cả đều cút! Không tìm được người đám các ngươi đem đầu tới gặp bản vương!”
Chu Hữu Kim liên thanh ‘vâng dạ’, đang muốn lui ra, lại nghĩ đến cái gì, nói “Vương gia, hạ quan có một phỏng đoán chẳng biết nên nói hay không.”
Hoài Vương nhìn gã một chút, cơn giận hoãn xuống, “Nói!”
“Hồi Vương gia, Vô song công tử tài sắc song tuyệt, còn có một thủ tuyệt cầm nghệ, đứng ở trong đám người quả thực giống như trích tiên hạ phàm, sẽ không phải là công tử bị Long vương chọn trúng, đặc biệt thi pháp khởi phong thừa dịp dân chúng đều bị che mắt mà mang công tử đi…’’
Hoài Vương nheo mắt lại nhìn gã, “Hà bá? Long vương?”
Chu Hữu Kim gật đầu.
“Ngươi coi bản vương là trẻ ba tuổi nói chuyện như vậy là hù được bản vương?” Hoài Vương giận đỏ mắt, gầm một tiếng.
“Vương gia, quái lực loạn thần chi sự, thà rằng tin là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-song-cong-tu/1161936/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.